Edit: Kidoisme
Mười giờ sáng, thời điểm đã gần tới bữa trưa vì vậy cho nên quán ăn sáng không một bóng người.
Tạ Tắc Nghiêu nhìn miếng bánh quẩy còn sót lại trong bát Mục Nhiên, im lặng một lúc rồi ngước mắt hỏi: "Em ăn no chưa?"
Mục Nhiên: Em no rồi, nhưng em còn ăn tiếp được.
Cậu gật đầu rồi lại lắc lắc: "Để bụng ăn bánh bao nhỏ nhân gạch cua."
Cậu vừa dứt lời, đằng sau đã vang lên tiếng gọi nội lực của người đàn ông trung niên: "Bánh bao nhỏ nhân gạch cua đến đây!!!"
Chủ quán ăn sáng đặt cái lồng lên bàn, sau đó kèm theo hai chén canh nóng.
Mục Nhiên hít hà vài hơi, thơm thật.
"Ông chủ, bọn cháu không gọi canh."
"Nào nào." Ông chủ quán ăn sáng cười ha hả nhìn Mục Nhiên, sau đó quay sang từ ái ngó Tạ Tắc Nghiêu: "Đều là khách quen cả, tặng hai đứa đấy."
"Đây-" Ông đặt một bát xuống trước mặt Mục Nhiên: "Canh gà đen có tác dụng bổ sung dưỡng nhan cho một làn da căng mịn xinh đẹp."
Mục Nhiên nói cảm ơn rồi nâng bát canh chậm rãi uống.
Cậu thấy ông đẩy bát còn lại về phía Tạ Tắc Nghiêu, ghé tai hắn hạ giọng, thầm kín nhắc nhở: "Uống đi, cái này là đồ tốt."
"Canh pín dê, bổ thận." (*)
Tạ Tắc Nghiêu: "........."
(*) Pín dê: b**p của con dê.
Ông chủ quán ăn sáng đưa canh xong thì không bỏ đi luôn mà ngược lại kiếm cái ghế ngồi xuống cạnh Tạ Tắc Nghiêu, thấy hắn ngồi bất động thì vuốt tóc, thở dài ngao ngán: "Chàng trai, bác thấy cháu giống thằng con trai nhà bác nên bác mới thương."
Mí mắt Tạ Tắc Nghiêu giật như con tép nhảy, sao hắn cứ thấy mấy lời này quen quen.
"Bác mở quán ở đây nhiều năm rồi, bác sĩ xung quanh tới ăn nhiều lắm.
Không gạt hai đứa, khoa não ở bệnh viện Lang Phong tuy thuộc hàng top nhưng không chữa được vô sinh đâu.
Qua bên bệnh viện chuyên khoa tìm anh bác sĩ Thiệu đi."
Tạ Tắc Nghiêu giương mắt nhìn qua cái biển hiệu, à thì ra đây là cái quán đưa canh bổ thận cho hắn lần trước.
"Không gạt cháu, cháu dâu bác khám mấy bệnh viện rồi, đều không có tin gì cả.
Sau đó nhà bác mới đi tra, tra rồi mới té ngửa vấn đề lại ở thằng cháu trai."
"Cháu trai bác làm trong quân đội, mọi người ai ngờ vấn đề nằm trên người nó đâu..."
Mục Nhiên vừa ăn bánh bao vừa dựng tai lên hóng chuyện.
Tạ Tắc Nghiêu cố gắng chịu đựng đến khi Mục Nhiên ăn xong, lập tức đứng dậy trả tiền: "Bao nhiêu ạ?"
Thấy hắn vội vã bỏ đi, ông chủ quán mừng lắm, xua tay: "Đi đi."
"Chỉ cần cháu vào đúng bệnh viện thì chắc chắn người lên sẽ là cháu!"
Tạ Tắc Nghiêu: ".............."
Mãi sau khi hai người đi vào bệnh viện Lang Phong, Mục Nhiên à một tiếng quay đầu hỏi Tạ Tắc Nghiêu: "Hay anh đến nam khoa của bệnh viện ông chủ quán ăn mới đề cử đi."
Tạ Tắc Nghiêu giương mắt, mặt lạnh trả lời cậu: "Ừ, để anh đưa Bỉnh Ương đi khám thử."
Bỉnh - vừa mới chạy đến đón hai người - Ương:???
Được lắm, để ông đây bắt được anh cho ông đây đội nồi rồi nhá!
Y lập tức cười trừ: "Anh, anh nói xem em vừa nhìn thấy gì?"
Mục Nhiên thấy y tá bên cạnh Bỉnh Ương, tri kỷ bảo cậu ta: "Để y tá đưa tôi đi trị liệu vật lý."
"Hai anh em ở lại tâm sự vui vẻ."
Nhớ đến Tạ Tắc Nghiêu gần đây từ một đêm hai lần tiến hóa lên tốc độ bình quân tiêu chuẩn của các tổng tài, Mục Nhiên lại bổ sung thêm: "Bỉnh Ương cứ yên tâm, anh trai cậu có kinh nghiệm lắm."
Tạ Tắc Nghiêu: ".............."
Mục Nhiên quyết tâm không quấy rầy thế giới lãng mạn của hai người, đi theo y tá vào phòng trị liệu vật lý.
Hôm nay người tiếp đón cậu không phải là vị nữ bác sĩ có tuổi như lúc trước nữa mà là người khác lớn tuổi hơn.
Mục Nhiên nhìn thẻ công tác trước ngực ông, hỏi: "Chào Bác sĩ Trần, hôm nay ngài phụ trách tôi sao?"
Bác sĩ Trần gật đầu giải thích: "Tôi cảm thấy trị liệu vật lý thông thường không có tác dụng với máu bầm trong đầu cậu cho nên hôm nay tôi muốn đổi sang phương pháp châm cứu."
Mục Nhiên đáp lại rồi ngoan ngoãn chui lên giường nằm.
"Có khả năng sẽ đau đớn, nếu cậu khó chịu thì phải báo lại ngay cho tôi."
Mục Nhiên chớp mắt nhìn bác sĩ Trần nâng cây kim lên.
Cậu không hề cảm thấy đau đớn thậm chí còn mơ màng muốn ngủ.
Một lúc sau Mục Nhiên ngủ thật.
Có lẽ là bởi vì trước lúc đi khám Tạ Tắc Nghiêu có nhắc đến chuyện con cái cho nên giấc mơ của Mục Nhiên nhớ lại cảnh cậu phải chăm mấy đứa nhóc con cô chú bên nội của mình.
Con của cô chú là mấy đứa nhóc cực kỳ ham chơi, nhìn thấy người lạ sẽ ngọt ngào chào hỏi, thân thiết rồi là rủ nhau quậy.
Mục Nhiên khiếm khuyết tế bào vận động, từ trước đến nay đến được thì cậu sẽ tránh, thậm chí còn cố tình dùng đồ ăn để cho bọn nhóc đó ngồi yên.
"Bạn nhỏ ơi, trà sữa này gọi là gì?"
"Anh trai uống cơ ~"
"Anh trai không uống đâu, nói cho anh đi."
"Anh trai uống ~"
Mục Nhiên không có sức chống cự với trà sữa, cúi đầu hút một ngụm nho nhỏ.
Một ngụm nho nhỏ thôi nhưng mà ngon, đến lúc bỏ miệng ra thì đã hết nửa cốc trà sữa.
Nhóc con thấy thế chẹp miệng, oa oa khóc rống.
Mục Nhiên hãi hùng vội vàng dỗ: "Bạn nhỏ đừng khóc, anh trai mua cho em ly trà sữa nhé?"
"Oa oa oa-"
"Vậy đi, anh trai mua cho em hai ly được không?"
"Oa oa oa-"
Dùng ba ly mới dỗ xong thằng bé, đang định đi mua thì bị đứa bé gái khác từ đâu chạy tới: "Anh ơi, em cũng muốn uống trà sữa..."
Vì một ngụm trà sữa mà Mục Nhiên mất thêm ba ly, đã thế còn bị bắt chơi trò đồ hàng với bọn chúng.
Bốn năm đại học, chỉ cần gặp cậu ở đâu là đám nhóc sẽ bắt cậu chơi ở đó.
Cho nên với Mục Nhiên mà nói, cậu hãi mấy đứa trẻ con nhiều hơn quý chúng.
Một tiếng sau Mục Nhiên tỉnh dậy.
Bác sĩ Trần chậm rãi thu hồi mắt: "Thấy thế nào?"
Ngủ cũng nằm mơ thấy ác mộng, Mục Nhiên than thở: "Thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi."
"Cậu..." Bác sĩ Trần sờ râu, duỗi tay bắt mạch cho Mục Nhiên: "Mạch tượng này của cậu..."
" Âm dương không cân đối, lục phủ ngũ tạng đều suy yếu cho nên thường xuyên cảm thấy mệt nhọc."
Tuy bảo Mục Nhiên từng học khoa y thật đấy nhưng cậu không hiểu mấy từ chuyên