Hôm sau. lúc đến thỉnh an hoàng hậu thì Thường Thục Nghi vẫn không đến. Dù hôm qua bị giảm vị phân, nhưng sự kiêu căng tự phụ của nàng ta lại chẳng giảm đi chút nào.
Lục Khê yên lặng chọn một góc khuất ngồi xuống, còn Thẩm Kha thì lại vô cùng cao hứng, cuối cùng trong điện này cũng có người phẩm cấp thấp hơn nàng ta.
"Bổn cung nghe nói hôm qua tay của Lục Mỹ nhân bị thương, giờ đã đỡ hơn chưa?" Một câu của hoàng hậu, liền khiến ánh mắt của đám đông dồn hết lên người Lục Khê.
Lục Khê vội vàng đứng lên đáp: "Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, tần thiếp không sao rồi, vết thương nhỏ mà thôi, cũng không có gì đáng ngại."
Hoàng hậu gật đầu: "Ngươi quá bất cẩn rồi, đi bộ cũng không chú ý dưới chân, thật may là bị thương không nặng, sau này cần phải chú ý hơn mới đúng."
Hôm qua, chuyện Lục Khê té ngã, mặc dù tuyên bố ra bên ngoài là do nàng không cẩn thận, nhưng thêm chuyện Thường phi bị giáng làm Thục Nghi, sợ rằng chẳng ai tin lời giải thích vụng về này.
Thẩm Kha hừ một tiếng, tự cho là thông minh nói: "Trong cung này địa thế bằng phẳng, Tê Ngô cung lại là chỗ ở của hoàng thượng, vốn không có vật cản gì mới phải, ta nghĩ chắc chẳng phải do Lục Mỹ nhân tự té đâu nhỉ."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều lặng lẽ toát mồ hôi, ước chừng cũng có người âm thầm cười lạnh.
Kha Tài tử này là chưa khôn ra hay quả thật là não phẳng? Lục Mỹ nhân vì sao mà té, sợ rằng chẳng ai không rõ, nhưng một câu nói của nàng ta, giống như khắp thiên hạ chỉ có mình nàng ta là người thông minh vậy. . . . . . Đúng thật là ngu xuẩn.
Mà lúc này, Nguyệt Dương Phu nhân xưa nay dịu dàng như nước nhẹ nhàng đánh vỡ yên lặng: "Chỗ của ta còn có chút cao trị thương, do lúc trước nhị hoàng tử không cẩn thận té ngã nên hoàng thượng sai người đưa tới, thoa gần nửa tháng đến sẹo cũng biến mất hết. Lát nữa ta sẽ sai người đưa tới cho muội muội."
Hoàng hậu cười khen ngợi: "Cũng là muội nghĩ chu đáo."
Lục Khê chuyển ánh mắt sang Nguyệt Dương phu nhân, trong trí nhớ, nàng ta luôn luôn ngồi lẫn trong đám người, yên lặng, rất ít khi nói chuyện, giống như một người vô hình. Nhưng hôm nay vừa mở miệng, giọng nói trong suốt dịu dàng như nước chảy như vậy, khiến người ta cảm thấy như đang được tắm gió xuân.
Khí độ cùng dáng vẻ đều không phải ai cũng có được, khó trách có thể giúp hoàng thượng sinh hạ một đứa con, nếu Lục Khê là một nam nhân, cũng hi vọng một nữ nhân như vậy giúp mình dưỡng dục nhi tử.
Nàng cám ơn Nguyệt Dương Phu nhân, khóe mắt liếc thấy vẻ mặt bất mãn vì bị người ta cố ý coi thường của Thẩm Kha, âm thầm cảm thấy buồn cười.
Đã vào cung ai lại không muốn leo cao, bước chân ổn định? Chỉ mình Thẩm Kha là người làm không ít chuyện ngu xuẩn, giống như là ngại mệnh mình quá lâu vậy.
Chuyện của Thường Thục Nghi hoàng hậu cũng lựa chọn im lặng, không nhắc đến một chữ, nếu quả thực Thường Thục Nghi bị kéo xuống, nàng ta có thể sẽ nói chuyện này ra, lấy làm ví dụ để răn dạy chúng Tần phi không thể ỷ sủng mà kiêu, nhưng hôm qua hoàng thượng nói những lời đó, rõ ràng là muốn cho Thường Thục nghi thêm cơ hội Đông Sơn tái khởi, nàng ta còn có thể nói gì được chứ?
Nhưng hoàng hậu lại không biết chuyện hôm qua Ảnh Nguyệt cùng Tiểu Thuận bị Thường Thục Nghi xử phạt, nếu như biết, chỉ sợ cũng sẽ vì Thường Thục Nghi có thể thuận lợi Đông Sơn tái khởi hay không mà toát mồ hôi rồi.
Lúc hoàng thượng đến Lâm Hoa điện thì Thường Thục Nghi đang nhảy múa.
Lúc này đã qua sáng sớm, nhưng chưa đến buổi trưa, Minh Uyên lâm triều xong là đến đây.
Trong Lâm Hoa điện sắc màu rực rỡ, Mẫu Đơn nở rộ diễm lệ, chủng loại phong phú. Lúc trước, Thường Tư Viện vào cung không lâu liền được sủng ái vô ngàn, vinh quang hậu cung, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu lại đang thất thế, hơn nữa hoàng thượng còn sai người đưa vô số Mẫu Đơn đến đây, dẫn đến không ít lời đồn đãi, nói rằng chẳng mấy chốc Thường Tư Viện sẽ từng bước từng bước lên đỉnh vinh quang, thay thế vị trí của hoàng hậu.
*“Vũ thấp dương liễu lâu Tâm Nguyệt,
Ca tận hoa đào phiến đế phong.”
Minh Uyên đứng ở ngoài cửa lớn, nhìn người trong vườn hoa, vòng eo mảnh khảnh không đầy nắm tay, ống tay áo phiêu dật nhẹ nhàng phất phơ theo điệu nhảy, đôi môi không điểm mà hồng, lông mày không vẽ mà nồng.
Nhưng người nữ nhân này hình như chẳng có đầu óc gì, ỷ sủng mà kiêu, mặc dù mục đích hắn sủng ái nàng ta lúc đầu chính là để hôm nay kéo Thường gia xuống ngựa, nhưng dù sao cũng đã sủng ái bốn năm, tuy không có tình nhưng vẫn còn nghĩa.
Cũng được, dù Thường gia không còn, nhưng vẫn sẽ cho nàng một cuộc sống an ổn chốn hậu cung.
Nghĩ như vậy, Minh Uyên liền bảo thái giám có thể thông báo, bốn chữ "Hoàng thượng giá lâm" làm động tác của người đang nhảy múa người hơi chậm lại, nhưng vẫn không dừng hẳn.
Hắn lạnh lùng đi đến cạnh vườn hoa: "Sao hả, Thường Thục Nghi không muốn nhìn thấy trẫn hay sao?"
Người đang vừa xoay tròn vừa vung tay áo, lạnh nhạt đáp lời: "Người vẽ tranh không muốn ý tưởng mình bị cắt đứt, nô tì là người yêu vũ, cũng tất nhiên không muốn bị gián đoạn khi đang dang dở, nô tì múa xong, sẽ tự mình đến thỉnh tội với hoàng thượng."
Minh Uyên trầm mặc nhìn nàng ta một lát: "Nếu Thường Thục Nghi vẫn vì chuyện hôm qua bị giáng cấp mà hờn dỗi, vậy thì trẫm khuyên ngươi nên dừng lại đi, bởi vì hôm nay trẫm tới tìm ngươi là muốn trị ngươi tội tự tiện vận dụng tư hình, đánh đập cung nữ thái giám của phi tần khác. Nếu chuyện xuống cấp hôm qua đã khiến ngươi canh cánh trong lòng như thế, sợ rằng quyết định sau đây của trẫm sẽ càng khiến ngươi không chịu nổi."
Nếu là lúc trước, Minh Uyên có lẽ sẽ tốt tính dung túng cho chút khuyết điểm nhỏ này của nàng ta, nhưng lỗi mà hôm nay Thường Thục Nghi phạm lại không giống trước kia, nàng ta đã đánh giá quá cao lực ảnh hưởng của bản thân mình.
Hắn vừa dứt lời, nàng ta liền dừng lại: "Hoàng thượng còn muốn giáng phân vị của thiếp?"
Minh Uyên không lên tiếng.
"Được thôi, vậy người hạ chỉ đi, tốt nhất là biếm nô tì vào lãnh cung, từ đó mắt không thấy, tâm không phiền. Tóm lại nô tì đã già nhan sắc đã suy, sao còn bì được với các tú nữ mới tiến cung chứ. . . . . . à không, đã là phi tần rồi mới đúng." Thường Thục nghi cười dài, yên lặng nhìn hắn, "Dù sao huynh trưởng nô tì cũng sẽ bị định tội, nô tì nào còn mặt mũi để đặt chân trong hậu cung, như vậy thì tốt, cho nô tì một lí do yên lặng cư trú lâu dài nơi thâm cung này vậy!"
Nàng ta không khóc không náo loạn, không cầu tình cũng không xin khoan dung, ngược lại cương quyết nói xong liền xoay người rời đi. Minh Uyên không nói một lời xoay người bước lên liễn xa, chỉ là Cao Lộc chú ý thấy, so với bình thường khóe miệng của hắn mím chặt hơn một chút.
Ngày hôm sau, thánh chỉ ban xuống viết: Công Bộ Thị Lang, nhi tử của đương kim Thừa Tướng Thường Vệ Quang—— Thường Tư An, bởi vì quản lý chuyện xây bổ đập nước sông Hoài bất lực, làm chậm trễ tiến độ, khiến hai bên bờ sông gặp tai ương, triều đình tổn thất thảm trọng, dân chúng trôi giạt khắp nơi, trong ngày, lột bỏ quan tước, cách chức làm thứ dân.
Thục Nghi Thường Tư Viện, nữ nhi của Thường Vệ Quang, kiêu căng ương ngạnh, thô bạo vô thường, tự tiện vận dụng tư hình, đánh đập thái giám cung nữ của phi tần khác, làm tổn hại nghiêm trọng đến quy củ trong hậu cung, biếm xuống làm Tiệp dư, dời tới Thanh Tâm Điện suy nghĩ một năm.
Về phần Thừa Tướng Thường Vệ Quang, dạy con
không nghiêm, thất nghi thất lễ, nhi tử nhi nữ đều phạm vào lỗi lớn, khiến hoàng thượng vô cùng đau lòng. Phạt bổng lộc nửa năm, giữ lại chức vụ ban đầu, nhưng phải giao trả binh phù quản lý Trấn Uy quân - một trong các trọng quân biên phòng. Khâm thử.
Chiếu chỉ này vừa được ban ra, cả trong lẫn ngoài triều đình đều trở nên xôn xao. Thừa tướng là người đứng dưới một người đứng trên vạn người, đề phòng Đế Vương chuyên quyền, có thể tham dự vào các công việc của triều đình, có lực ảnh hưởng nhất định đến phán quyết của đế vương. Hôm nay, tuy Thường Vệ Quang vẫn giữ được chức vụ ban đầu, nhưng binh phù phải giao trả, đủ để thấy được uy phong của Thường gia một đi không trở lại.
“Yến xưa vốn ngụ nhà Vương,
Nay hộ tầm thường cũng liệng cánh sang.”
Không ngờ những lời này có ngày cũng áp dụng được lên Thường gia.
Mấy ngày sau, hậu cung mơ hồ có lời đồn bởi vì Thường Tiệp dư đắc tội với Lục Mỹ nhân đang được sủng ái mà bị giáng cấp. Những lời này rõ ràng là có người đang muốn đẩy Lục Khê lên đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu oán hận cho chúng tần phi. Nhưng Lục Khê vẫn vờ như không biết, không phản bác cũng chẳng hưởng ứng.
Ai có mắt đều có thể nhìn ra được, mục đích chính của chuyện này là khiến Thường gia thất thế mất binh quyền. Đế Vương thuật luôn là như thế, giết được thú săn sẽ nấu chó săn
Dù Thường gia đã từng giúp đỡ hoàng thượng làm suy yếu quyền lực của Thái hậu, nhưng lúc đế vương đã đứng vững thì không còn giá trị lợi dụng, ngược lại trở thành một cây đinh trong mắt mà hoàng thượng không thể không rút ra.
"Nghe nói lúc hoàng thượng đến hỏi tội thì Thường Tiệp dư còn đang chú tâm nhảy múa, chẳng them xem hoàng thượng ra gì đấy."
"Ước chừng nghĩ rằng mình vẫn là Thường phi nương nương trước kia, chỉ tiếc nay đâu bằng xưa, dù có được sủng ái thế nào cũng không nên ra vẻ kiêu căng trước mặt hoàng thượng."
Nghe Vân Nhất cùng Ảnh Nguyệt tường thuật lại lời các cung nữ truyền nhau mấy ngày nay, Lục Khê trách cứ mấy câu, bảo họ không nên lắm lời, cẩn thận họa là từ miệng mà ra, nhưng trong lòng nàng vẫn tồn tại nghi vấn.
Nàng đã gặp Thường Tư Viện mấy lần, trực giác nói cho nàng biết, vị kia tuyệt đối không phải là một người không có đầu óc, nhưng sao nàng ta phải làm như vậy chứ? Kéo Thường gia xuống đối với nàng ta mà nói chỉ có hại chứ không có lợi, dù nàng ta không để ý tình thân, cũng phải nên để ý đến tiền đồ của mình mới đúng. . . . .
Hơn nữa nàng cũng biết Thường gia sẽ không vì vậy mà ngã xuống, bởi vì nếu nàng không trọng sinh, vài năm sau, Quý Thanh An sẽ vì ham muốn leo lên cây đại thụ Thường gia này mà giết nàng và hài tử trong bụng.
Nghĩ tới đây, nàng mơ hồ cảm thấy chuyện của Thường Tư Viện không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
"Vân Nhất, bảo Tiểu Thuận chuẩn bị xe, chúng ta đến Thanh Tâm điện một chuyến."
Sau giữa trưa, ánh nắng chói chang, mơ hồ xuyên thấu qua bóng cây khiến làn hương lượn lờ trong ngôi chùa thanh tâm sâu trong nội cung càng thêm rõ nét, không khí đầy vẻ yên tĩnh, thanh bình.
Thanh Tâm Điện là nơi lễ phật sâu trong nội cung, lễ Tế Tự mỗi năm đều cử hành ở nơi này. Nhưng ngoài những ngày tế tự ra, thì vào thời gian khác trong năm nơi đây hết sức vắng lặng.
Hoàng thượng muốn Thường Tiệp dư ở lại đây một năm, cũng giống như biếm nàng ta vào lãnh cung vậy.
Lục Khê đạp qua những bóng râm loang lổ đi vào Chủ Điện, nhìn thấy nữ nhân mặc cung trang diễm lệ khi xưa giờ đây đang lặng yên ngồi ở trên bồ đoàn, đưa lưng về phía cửa chính, xiêm áo đơn bạc trông vô cùng trầm tĩnh.
Nàng không tự chủ được ngẩn người, vẻ tường hòa yên tĩnh trên người nữ nhân này, là thứ mà Thường phi ngày xưa vạn lần không thể có.
Nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, chuỗi phật châu trong tay Thường Tư Viện dừng lại, hai mắt nàng ta mở ra, không quay đầu mà lạnh nhạt nói: " Ngươi đã đến rồi."
Tim của Lục Khê thót lên một nhịp, nàng ta biết mình sẽ đến ư?
Thường Tư Viện chậm rãi xoay người lại, tầm mắt rơi vào cổ tay còn đang quấn vải trắng của nàng, áy náy nói: "Thật xin lỗi, hôm đó là do vạn bất đắc dĩ mới làm cô bị thương, mong rằng cô sẽ không để bụng."
"Hôm nay Tiệp dư tỷ tỷ đã bị hạ xuống mấy cấp, muội muội nào dám so đo nữa, sợ rằng chuyện này là do muội muội mà ra." Lục Khê cúi mâu, không ngẩng lên nhìn dung nhan quen thuộc kia: "Chỉ là, nhìn dáng vẻ của tỷ tỷ hình như đã sớm biết rằng muội muội sẽ đến."
Tuy biết hai người họ không phải là một, nhưng nàng vẫn chưa thể đối mặt được.
Thường Tư Viện cười cười: "Hôm nay ta sa cơ thất thế, chúng phi tần ai mà chẳng vỗ tay tán đồng. Cho dù có người tới thăm ta, nhất định cũng phô trương thanh thế thông báo từ xa, sao có thể âm thầm đi vào giống cô cơ chứ? Trong số những người ở hậu cung này, chỉ sợ cũng chỉ có mình cô thông minh biết ẩn nhẫn không lợi dụng chuyện ta làm cô bị thương để quật ngã ta...tất nhiên ta biết là cô đến."
Nàng ta thản nhiên nói rõ tất cả như vậy, Lục Khê cũng không muốn diễn kịch nữa.
"Cô cố ý đẩy ta, đánh người của ta, là muốn để hoàng thượng có lý do trừng trị cô?"
Thường Tư Viện chỉ cười không nói.
Lục Khê lại hỏi: "Cô không sợ chuyện này sẽ kéo Thường gia xuống nước sao? Hôm nay, chuyện của cô vào huynh trưởng cô khiến cho long nhan giận dữ, Thường gia mất đi binh quyền, ta quả thật đoán không ra mục đích khiến cô phải làm như vậy."
"Tuy không có lợi, nhưng lại khiến lòng ta vui vẻ." Nàng ta bỗng dưng cười lên, thoải mái như vừa trút đi gánh nặng: "Ta muốn nhìn Thường gia hoàn toàn sụp đổ, nhưng hôm nay chỉ mới mất đi binh quyền, ta vẫn nên cố gắng hơn nữa mới phải."
Một câu nói, khiến Lục Khê đứng hình tại chỗ.
Chẳng ai có thể ngờ đến, Thường phi kiêu căng làm ra mọi chuyện như thế, mục đích chính là vì hủy diệt Thường gia!
*“Vũ thấp dương liễu lâu Tâm Nguyệt,
Ca tận hoa đào phiến đế phong.”
(Dịch nghĩa:
“Vũ thấp dương liễu lâu Tâm Nguyệt”: Điệu múa nhẹ nhàng uyển chuyển như cành liễu phất qua lầu Tâm Nguyệt.
“Ca tận hoa đào phiến đế phong.”: Lời ca như cánh hoa đào uốn lượn theo làn gió.)