"Tại sao lại nói với ta những chuyện này?" Lục Khê nhìn nữ nhân trước mắt, cho dù xiêm y đơn giản, cũng không thể che hết vẻ xinh đẹp kiều mỵ của nàng ta, khó trách có thể được xưng tụng là đóa hoa kiều diễm nhất trong hậu cung lâu như vậy.
Thường Tư Viện nhếch miệng cười khẽ: "Bởi vì cô đủ thông minh, có bản lĩnh leo lên, mà ta có thể giúp cô leo lên bằng tốc độ nhanh nhất."
"Vì sao cô phải giúp ta?"
"Bởi vì ta cũng muốn cô giúp ta một chuyện."
Lục Khê cười khẽ: "Ta không nghĩ rằng mình có thể giúp cô điều gì cả."
Thường Tư Viện nhìn nàng, vừa lắc đầu vừa bật cười: "Ta biết bản thân mình sẽ không nhìn lầm người, một nữ nhân vừa thông minh vừa khéo léo như cô. . . . . . nhưng cô cũng đừng lo lắng, ta sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của cô."
Lục Khê cũng cười, "Đa tạ Thường Tiệp dư khích lệ, ta biết cô muốn ta giúp cô kéo đổ Thường gia, mặc dù đoán không ra nguyên nhân cô phải làm như vậy, nhưng mà ta chỉ muốn làm một nữ nhân đơn giản yêu thương đế vương, chứ không phải là một nữ nhân thông minh có thể nắm đại cục trong tay, vì vậy, xin lỗi đã làm cô phải thất vọng rồi."
Nàng luôn cố gắng tạo ra hình tượng một cô gái thông minh yêu thương hắn, chứ không phải là một người có dã tâm làm chủ mọi thứ, vì vậy, con đường mà Thường Tư Viện đã thiết kế sẵn không thích hợp với nàng.
Nhưng Thường Tư Viện chỉ cười nhạt, không chút hoang mang nói: "Ta biết cô là nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam, phụ thân cô Lục Thẩm Tư quyền cao chức trọng, rất được tin dùng. Nhưng Giang Nam là nơi giàu có và đông đúc, khó tránh khỏi việc bị những kẻ tiểu nhân mơ ước, vu khống hãm hại, ắt hẳn chẳng mấy yên bình. . . . . . Mặc dù bây giờ cô chẳng biết gì, nhưng sợ rằng lúc hiểu ra thì đã quá trễ."
Nàng ta đang ám chỉ trong triều đã có thế lực chèn ép Lục Thẩm Tư, mà nàng ta có thể giúp Lục Khê .
Nếu là Lục Khê trước khi trọng sinh, dĩ nhiên sẽ không biết những lời này có ý gì, nhưng nàng là người đã chết qua một lần nên biết rất rõ 1 năm sau Lục gia sẽ bị diệt vong, vì vậy ánh mắt nàng trầm xuống, ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Thường Tư Viện.
Nàng ta biết ư?
Nàng ta biết một năm sau là ai làm hại Lục gia cửa nát nhà tan, tru di tam tộc ư?
"Cô muốn ta làm gì?" Nàng trầm giọng nói.
Nghe nàng nói như vậy, cũng chính là đồng ý. Thường Tư Viện nở nụ cười, vẻ mặt lạnh nhạt: "Muốn hại phụ thân cô chính là Thường gia, đương nhiên, chỉ dựa vào một mình Thường Vệ Quang thì không làm được chuyện này. Hiện nay, trong triều chia làm hai phái, phụ thân cô và Thường Vệ Quang đứng đối lập nhau, lúc trước phụ thân cô ủng hộ Thái hậu, bây giờ lại bảo trì trung lập, được hoàng thượng coi trọng, nhưng Thường Vệ Quang lại rất bất mãn, nói phụ thân cô đang “giương đông kích tây”, muốn giúp Thái hậu lấy được sự tin tưởng của hoàng thượng. Cũng vì vậy, phái Bảo hoàng do Thường Vệ Quang cầm đầu muốn gây bất lợi cho phụ thân cô, còn cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm."
"Cô muốn ta làm thế nào?"
"Đi lên vị trí cao, càng nhanh càng tốt, khiến địa vị của Lục gia càng ngày càng cao, sau đó tự ta sẽ có biện pháp khiến Thường Vệ Quang rơi đài."
Lục Khê cười như không cười hỏi nàng ta: "Cô là con gái của Thường Vệ Quang, vì sao ta phải tin cô?"
"Bởi vì cô không thể không kéo đổ Thường gia, mà tâm nguyện cả đời của ta chính là thấy Thường gia ngã xuống." Đây là câu trả lời của Thường Tư Viện: "Phi vị trong hậu cung có hạn, ta tự nguyện nhường vị trí này ra, chính là để bày tỏ thành ý của ta, như vậy cô có thể tin được chưa?"
Người đến thăm đi rồi, trong đại điện cuối cùng cũng chỉ còn lại một người, nàng ta lại im lặng ngồi trên bồ đoàn, nắm phật châu, nhắm mắt.
Từ khi sinh ra nàng ta đã không có mẫu thân, tuy Thường Vệ Quang còn sống, nhưng trên thực tế, nàng ta chẳng khác nào cô nhi.
Nàng ta vĩnh viễn không quên được mấy ngày trước khi vào cung kia, Thường Vệ Quang vì muốn lôi kéo trọng thần củng cố quyền lực, định gả nàng ta cho nhi tử của một viên quan Nhất Phẩm, như vậy chẳng khác nào làm quả phụ. Nàng ta tuyệt thực, ông ta liền sai người nhét đồ ăn vào miệng; nàng ta muốn tự vận, ông ta liền sai người trông chừng ngày đêm, không cho phép nàng ta chết. Thậm chí Thường Vệ Quang còn uy hiếp, nếu không chịu ngoan ngoãn gả đi, sẽ ném nàng ta vào thanh lâu mà lúc trước mẫu thân nàng ta ở!
Ông ta căn bản không phải là người!
Trong khoảng thời gian muốn sống không được muốn chết cũng không xong ấy, những thống khổ đã từng chịu đựng lại tăng lên gấp bội luôn ẩn hiện trong tâm trí.
Người Thường gia vốn chẳng có trái tim, nàng ta muốn báo thù cho mẫu thân, báo thù cho những khuất nhục đã phải chịu đựng, dù phải hy sinh bản thân mình, cũng nhất định không để cho Thường gia có một ngày được sống dễ chịu. . . . . . Dù rằng nàng ta cũng họ Thường.
Khiến bản thân mình bị giáng cấp, một là trở thành lý do để làm liên lụy Thường Vệ Quang, hai là nàng ta cũng mệt mỏi, hy vọng có thể sống yên tĩnh mấy ngày, xem như ở ẩn trong Thanh Tâm điện này, nhìn Thường gia rơi đài, cũng đủ khiến người ta vui vẻ rồi.
Hoàng thượng sủng ái nàng ta nhiều năm, mục đích cũng là muốn nàng ta đi nhầm bước này, trở thành nước cờ sai của Thường Vệ Quang.
Mà nàng ta kiêu căng ngạo mạn nhiều năm, cũng là vì muốn thuận theo an bài của hoàng thượng, cùng nhau đạt được mục đích.
Lúc Cao Lộc bẩm báo chuyện Lục Khê đến Thanh Tâm Điện cho Minh Uyên thì hắn đang phê duyệt công văn, nghe xong hắn thả tấu chương trong tay xuống.
Chẳng lẽ nàng cũng đi bỏ đá xuống giếng?
Lại nghe Cao Lộc nói tiếp: "Nhưng theo những lời Vân Nhất nói, Lục Mỹ nhân sai người mang đến một ít chăn đệm mới cùng đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, từ đầu tới cuối luôn hết sức thành khẩn, không có nửa điểm oán hận cùng hả hê."
Minh Uyên không tin sẽ có một người thiện lương đến mức đối xử tử tế với kẻ đã từng xem mình là thù địch, khi dễ người của mình, nhưng hắn chẳng biểu hiện gì mà chỉ gật gật đầu ra vẻ đã biết.
Nếu Lục Khê chỉ đang đóng kịch, sợ rằng sự yêu mến của hắn cũng là vô ích rồi.
Mấy ngày sau, lúc đến Nhạc Thanh điện hắn lơ đãng hỏi chuyện này, lại nghe Lục Khê thẳn thắn nói: "Không phải tần thiếp không tức chuyện Thường Tiệp dư làm tần thiếp bị thương, còn giáo huấn cung nữ thái giám của tần thiếp, nhưng bây giờ nàng ta đã thất thế, hậu cung lại có lời đồn đãi nói nguyên nhân là do thiếp mà ra, tần thiếp chỉ muốn tự vệ, không muốn trở thành đề tài cho mọi người bàn tán, nên mới sai người tặng những vật phẩm này đi. Hơn nữa, cũng là để mang lại tiếng tốt cho bản thân. . . . . . Mặc dù tần thiếp biết mọi người sẽ không cho là tần thiếp thật tâm rộng lượng."
Minh Uyên chợt muốn cười to, sợ rằng trong hậu cung này chẳng thể tìm được người thứ hai nói chuyện thẳn thắn với hắn
như vậy! Phải có bao nhiêu dũng khí mới khiến nàng dám không e dè nói ra những lời này với hắn đây? Nói rõ ra rằng mình không rộng lượng, thậm chí còn có một chút tức giận, nhưng hành động như vậy cũng rất ngay thẳng, khiến hắn hài lòng.
Mấy ngày sau, đến Tiết lập hạ, hoàng cung tổ chức yến tiệc, phi tần thần tử đều được tham dự, cực kỳ náo nhiệt. Chỉ mỗi Thường Tiệp dư đang tĩnh tâm lễ Phật, thân thể không khỏe nên không tham gia.
Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi ở trên đại điện, Thái hậu cũng ở bên cạnh, tiếp đó theo thứ tự là phi tần cùng triều thần, đều mỉm cười nhìn những vũ điệu đang được trình diễn giữa điện.
Nhìn ngoài mặt, đây đúng là một không khí vô cùng hài hòa, nhưng sự tranh đấu ác liệt giữa triều thần, tâm tư thật sự sau những nụ cười giả tạo của chúng phi tần, sự tàn khốc đẫm máu trong chốn cung đình này quả thật làm cho Lục Khê phải cảm thán.
Mấy phi tần ngồi gần vừa vờ trò chuyện, vừa khen điệu nhảy đẹp bản nhạc hay, cười tươi như tỷ muội thân thiết.
Ánh mắt của Minh Uyên đảo một vòng khắp đại điện, cuối cùng dừng lại trên người Lục Khê.
Chỉ thấy nữ tử xinh đẹp kia vẫn điểm trang thanh nhã giản dị, đang tò mò nhìn những món ăn tinh xảo trên bàn, mỗi thứ nàng đều gắp một miếng, nếu thích liền mỉm cười, còn không thì khẽ cau mày, giống như đang đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, không còn bận tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh.
Kha Tài tử bên cạnh khinh miệt nhìn nàng, lên tiếng châm chọc: "Khẩu vị của muội muội tốt nhỉ, đến cả những vũ điệu xinh đẹp cũng không cảm thấy hứng thú, mà chỉ chú tâm đến những món ăn này."
Lục Khê giống như chẳng nghe ra sự giễu cợt trong đó, lạnh nhạt mỉm cười: "Tỷ tỷ nói đúng lắm, muội muội rất thích những món ngon hôm nay."
Vừa nói chuyện, nàng vừa gắp một khối bánh Phù dung hạnh nhân, thỏa mãn nhai kĩ.
Chẳng biết tại sao Minh Uyên lại nghĩ đến dáng vẻ lúc nàng ngủ say, giống như một chú heo nhỏ, tư thái lười biếng thoải mái. Giờ phút này nàng cũng dùng tư thái ấy để tận hưởng thức ăn, khóe miệng hắn hơi nâng lên, sai tiểu thái giám đứng ở phía sau đưa đĩa bánh Phù dung hạnh nhân trên bàn mình sang cho Lục Mỹ nhân.
Ánh mắt hoàng hậu hơi ngưng trệ, lướt qua tên thái giám rồi dừng lại trên người Lục Khê, thấy nàng thụ sủng nhược kinh nhìn lại hướng này, ánh mắt đưa về phía hoàng thượng kia mang theo sự vui sướng rõ rệt.
. . . . . . Chẳng qua chỉ là một cô gái đến chút tâm tư cũng không giấu được, nhưng cho dù là nghĩ như vậy, trong lòng của nàng ta cũng hơi đau đớn.
Tiêu Chiêu Viện cười như không cười nói với Ninh phi bên cạnh: "Hình như hoàng thượng rất để ý đến vị Lục Mỹ nhân này!”
Ninh phi lạnh nhạt nhìn Lục Khê một cái: "Đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp, dù sao cũng mới được sủng ái, để ý chút cũng là bình thường."
"Ta nhớ hình như lúc Tết Nguyên Tiêu, vì tỷ tỷ thích ăn bánh Nguyên tiêu, nên hoàng thượng cố ý ban phần của mình cho tỷ thì phải?" Tiêu Chiêu viện nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, giống như là đang ám chỉ sao hôm nay hoàng thượng không để ý đến cô thích ăn cái gì nữa.
Ninh phi chẳng nói đúng sai cười một tiếng: "Hậu cung tỷ muội vô số, hoàng thượng sao chú ý hết được, người chỉ làm theo ý thích cũng là điều dễ hiểu, dù sao thì ân huệ cùng hưởng cơ mà?"
Tiêu Chiêu viện biến sắc.
Ninh phi đang ngầm châm chọc nàng ta, dù hôm nay hoàng thượng ban thưởng món ăn cho ai, ít nhất cũng không đến phiên Tiêu chiêu viện.
Tóm lại, lúc đĩa bánh Phù Dung hạnh nhân này đến bàn Lục Khê thì tầm mắt của chúng phi tần cũng tập trung hết lên người nàng, nếu như ánh mắt cũng có thể giết người, sợ rằng lúc này nàng đã bị vạn tiễn xuyên tim rồi.
Lục Khê trấn định chuyển tầm nhìn sang vũ điệu giữa đại điện, giống như bây giờ mới bắt đầu thưởng thức biểu diễn, nhưng mà trong nội tâm đã mắng hoàng thượng đến hàng ngàn hàng vạn lần.
Đừng kéo thêm oán hận cho nàng nữa có được hay không?
Bây giờ nàng chỉ là một Mỹ nhân nho nhỏ, làm người phải khiêm tốn mới có thể sống lâu.
Một lát sau, các vũ nữ đều lui xuống, Minh Uyên sai Cao Lộc tuyên đọc danh sách tấn thăng. Bởi vì những phi tần phẩm cấp cao không thể tăng thêm nữa, nên lần này được thăng vị đa số là những tú nữ mới tiến cung và những phi tần phân vị thấp, còn lại thì được ban trân phẩm, tăng thêm tiền tiêu hàng tháng.
"An Tần, từ Chính Ngũ Phẩm tấn tới Tòng Tứ Phẩm Uyển Nghi."
"Tôn Thường tại, từ Chính Thất phẩm tấn tới Tòng Lục Phẩm Mỹ nhân."
"Ngụy Thải Nữ, từ Chính Bát Phẩm tấn tới Tòng Thất Phẩm Tuyển Thị."
. . . . . .
Lục Khê lẳng lặng nghe, lúc đến mình thì trái tim lạc mất một nhịp.
Âm thanh của Cao Lộc giống như được truyền đến từ một địa phương xa xôi, trống trải mà vang dội: "Lục Mỹ nhân, từ Tòng Lục Phẩm tấn tới Tòng Ngũ Phẩm Lương Đễ."
Nàng cảm thấy không khí bốn phía yên tĩnh đến mức quỷ dị, trong lòng không biết nên cười hay nên khóc.
Hoàng thượng định biến nàng thành mục tiêu sống sao, vừa ban thưởng món ăn vừa tấn liền hai cấp, nàng không nghĩ rằng đây là biểu hiện của sự sủng ái, mà chính xác là sau khi Thường gia mất binh quyền, sự thay đổi vị phân trong cung chính là bước đệm để tiến tới đề bạt cha nàng sau này.
Đây không phải là một chuyện tốt, dù sao những người bên phía Thường Vệ Quang đã bắt đầu động tay đối phó Lục gia, trương dương như vậy, đối với Lục gia chỉ có hại mà không có lợi.
Trong lúc đang suy nghĩ, không ngờ người tấn chức kế tiếp lại cứu vớt nàng.
Âm thanh Cao Lộc vang dội bên tai, như gió xuân từng bước thổi ấm trái tim nàng ——
"Kha Tài tử, từ Tòng Lục Phẩm tấn đến Chính Ngũ Phẩm Kha Tần."
Tấn liền ba cấp?
Rốt cuộc Lục Khê cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thương hại liếc nhìn Thẩm Kha.
Xem ra người trở thành đích ngắm là kẻ khác.