Edit: Fuly
Sau trận hỏa hoạn, Hoàng Lăng liền được trùng tu toàn
diện, từ đống tàn tích bị cháy đen, liền có thể tưởng tượng ra vẻ mĩ lệ
ngày xưa của nó.
Không giống với hoàng cung, phía sau vẻ tráng lệ của Hoàng Lăng, là sự trang nghiêm tĩnh mịch, lăng mộ tiên hoàng mang
đầy vẻ ưu nhã của Tô Châu, thanh lệ thoát tục, giống như được cố ý xây
dựng vì người nữ tử tiên hoàng đã dốc sức theo đuổi lúc còn tại thế.
Lục Khê đi bên cạnh Minh Uyên, thất thần nhìn hồ nước xanh mát trước mặt,
phía sau là núi Thanh Sơn thấp nhỏ, xung quanh được trồng đầy hoa thủy
tiên, đối lập rõ ràng với phế tích.
Hoa thủy tiên rất tươi tốt, làm hừng sáng cả một vùng núi Thanh sơn, quả thật rung động lòng người.
Minh Uyên cũng đứng lại, dịu dàng nhìn hồ nước: "Năm đó phụ hoàng gặp mẫu
phi trên hồ, nghe phụ hoàng nói, khi đó mẫu phi đứng ở đầu thuyền, xinh
đẹp tưa như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ. . . . . . Chỉ một cái liếc mắt
đó, liền trầm luân vạn năm."
Lục Khê gần như có thể nhìn thấy cảnh sắc lúc đó.
Mỹ nhân dịu dàng đứng ở đầu thuyền, gió xanh thổi nhẹ, mặt nước dập dìu,
làn váy mềm mại bay lên theo gió. . . . . . Đế Vương cô độc thoáng nhìn
qua, như một bức tranh thủy mặc được khắc họa trong lòng.
Minh
Uyên nói: "Là một Hoàng đế, có được vô số mỹ nhân, nhưng thật ra thì
cũng bị vây trong vô ngàn âm mưu, đấu đá. Lúc trước trẫm đã từng cảm
thấy không đáng cho mẫu phi, cố chấp yêu một nam nhân như vậy, đáng giá
sao? Nhưng đến lúc ta đi lên vị trí này, mới phát hiện, ở giữa một đám
giai nhân tuyệt sắc như vậy chưa hẳn đã là chuyện tốt."
Lục Khê cười khẽ: "Nhưng nô tì thấy hoàng thượng đang rất hưởng thụ cuộc sống như thế mà"
Minh Uyên cũng cười, đưa tay khẽ kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: "Đó là sau khi gặp được nàng."
Tim Lục Khê đập mạnh.
Thật ra thì nhìn như vậy, lông mày của hắn rất đẹp, khi không cười sẽ cảm
thấy nghiêm túc lẫm liệt, nhưng lúc dịu dàng cũng rất động lòng người.
Trên triều đình hắn ngoan tuyệt quả quyết, xử lý đám phi tần đấu đá vì lợi
ích không chút lưu tình, nhưng hắn đối với nàng thì khác, hình như vĩnh
viễn chỉ có nhu tình vô hạn. . . . . .
Không, không đúng!
Nàng chợt cảnh giác, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?
Chẳng lẽ lại ngu xuẩn đến mức đi yêu thương một hoàng đế?
Chỉ là một Kim khoa Trạng Nguyên kiêm Lễ Bộ Thượng Thư, nàng còn không giải quyết được, bản thân cùng con phải trở thành vật hy sinh cho lợi ích
chốn quan trường, hôm nay sao lại có thể cùng người quyền lực nhất thiên hạ này nói chuyện tình cảm chứ?
Đối với Đế Vương mà nói, quan
trọng nhất là thiên hạ, là thần dân, nàng nhỏ bé đến mức chỉ cần vừa mất đi sủng ái liền mai một chôn thân nơi hậu cung, chẳng lẽ định mạo hiểm
đánh cuộc sự sủng ái của hắn để đổi lấy một lời thề thiên trường địa cửu sao?
Thiên trường địa cửu ——
Nàng gần như bật cười trước suy nghĩ ngây thơ của bản thân.
Nhưng Minh Uyên không cho nàng cơ hội tiếp tục suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng đặt
đầu nàng lên vai, dùng sự dịu dàng có thể làm chết đám cá chép trong hồ
nói nhỏ: "Lúc Mẫu phi còn sống, phụ hoàng chưa kịp quý trọng người;
nhưng trẫm không giống vậy."
Hắn không nói tiếp, âm thanh biến
mất trong làn gió thu dịu dàng, cùng với tiếng lá rụng, cùng với sóng
nước, cùng với sự nhu tình của Giang Nam, kéo dài đến vô tận.
Lục Khê lắng nghe tiếng tim đập của mình, nặng nề, thật khó có thể xem nhẹ.
Nàng mờ mịt luống cuống, lại nghe thấy một âm thanh khác trong thân thể kiên định phản bác sự không xác định một khắc trước: Nếu hắn thật sự nghĩ
như vậy thì sao? Nếu như hắn cũng giống tiên hoàng, cả đời chỉ khuynh
tâm vì một nữ nhân thì sao?
Cuối cùng tất cả không xác định đều yên lặng vỡ vụn trong ánh mặt trời.
Nàng an tĩnh lại, ngẩng đầu nở nụ cười sáng lạn: "Thiếp biết chàng không giống vậy."
Là thiếp và chàng, không phải nô tì cùng hoàng thượng.
Không quan tâm những lời này có mấy phần thật mấy phân giả, tóm lại nàng nhìn thấy đấng quân vương trước mặt lộ ra sự vui vẻ trước nay chưa từng có.
Bởi vì Tri Phủ Tô Châu nói, trong lúc
trùng tu Hoàng Lăng đám thợ thủ công
đã phát hiện ra trong phế tích mồi lửa cùng dầu chưa cháy hết, vì vậy
hoài nghi là có người cố ý phóng hỏa.
Lần này Minh Uyên tự mình đến thị sát, dẫn Lục Khê đến nơi tri phủ nói
Đó là một phế tích sâu trong hoàng lăng, cũng là ngọn nguồn của trận hỏa
hoạn, Minh Uyên dẫn Lục Khê cùng một đoàn thị vệ đến đó. Những thị vệ
này sợ quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng cùng nương nương, vì vậy
khoảng cách có chút xa.
Không khí an tĩnh khác thường, Lục Khê cùng Minh Uyên mỉm cười, giống như vẫn đang còn chìm đắm trong ôn tình vừa nãy.
Lúc sắp tới khúc quanh, trên mái nhà chợt truyền đến tiếng động nhỏ xen lẫn trong tiếng gió, hơn mười tên áo đen đột nhiên xuất hiện từ bốn phương
tám hướng, trường kiếm sáng lạnh nhắm Minh Uyên mà đâm tới.
Thị vệ lúc này vẫn đang ở khá xa sau lưng hai người, hoảng hốt chạy tới.
Đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen chợt nhảy xuống từ mái
hiên, tiếp đó, là mười mấy bóng đen theo sau, đón gió, mang theo sát ý
ngút trời dùng tốc độ kinh người chắn trước Minh Uyên. Minh Uyên nhanh
chóng ôm Lục Khê lui về phía sau, cùng lúc những bóng đen kia cầm kiếm
xông thẳng về đám thích khách.
Nói là giao đấu, nhưng lại giống
một cuộc tàn sát hơn, những bóng đen này ra tay nhanh nhẹn, chiêu nào
cũng là trí mạng, chỉ nhìn sơ qua liền biết là đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không phải đám thích khách bình thường có thể sánh bằng.
Minh Uyên vững vàng ôm lấy Lục Khê, tung người nhảy một cái, lùi ra sau mấy trượng, lạnh lùng nhìn thế cục trước mắt.
Hắn đã sớm có phòng bị?!
Bóng đen dẫn đầu nhảy xuống vừa rồi chính là Cửu vương gia Minh Thâm, hắn
dẫn theo đám thị vệ tinh anh nhất hoàng cung bố trí mai phục ở đây cả
đêm trước khi đám thích khách đến, sử dụng kế bọ ngựa bắt ve, một lưới
hốt trọn.
Sau màn đao quang kiếm ảnh, Minh Uyên vừa ra lệnh "Lưu
lại người sống" thì tên thích khách cuối cùng đã bị Minh Thâm đâm xuyên
qua cổ họng, lưu lại một vũng máu đáng sợ trên nền đất.
Hắn áy
náy xoay người lại, đi tới trước mặt Minh Uyên, khom người nói: "Thần Đệ có tội, đao kiếm không có mắt, nhất thời lỡ tay, không thể tuân theo
thánh chỉ, xin hoàng huynh giáng tội. . . . . ."
Minh Uyên yên lặng nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng thở dài: "Thôi, đệ cũng mệt mỏi rồi, về trước nghỉ ngơi đi."
Chờ bóng lưng kia biến mất trong tầm mắt, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt tái
nhợt nhưng đầy vẻ trấn định của người trong ngực: "Nàng sao rồi, bị dọa
à?"
Lục Khê ngẩng lên nhìn hắn, lắc đầu nói:"Hoàng thượng tin tưởng Cửu vương gia sao?"
"Tin." Hắn lạnh nhạt nói, khóe môi lại hiện lên nụ cười nhạt: "Ta tin đệ ấy,
nếu không sẽ không giao nhiệm vụ bảo vệ ta cho đệ ấy."
"Cửu vương gia là con trai của Thái hậu, tất nhiên không muốn lưu lại người sống
bán đứng Thái hậu, nhưng đồng thời hắn cũng kính yêu người huynh trưởng
này, quả thật là hai bề khó xử."
"Thu dọn nơi này cho sạch sẽ,
đừng để vấy bẩn thánh địa của tiên hoàng." Minh Uyên nhìn mặt đất đầy
máu tanh, che mắt Lục Khê lại, dẫn nàng đi trở về.