Edit: Fuly
Hoàng Lăng xảy ra hỏa hoạn, làm Hoàng đế bận xử lý chính sự, vốn không cần phải đích thân tuần du xử lý, nhưng hắn lại đi.
Đấu đã nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi.
Trở về dịch quán, Lục Khê bỗng cảm thấy không thoải mái, hôm sau liền bị bệnh, chẳng xuống nổi giường.
Thái y tùy giá chẩn đoán là do tâm tình nặng nề, tích tụ trong thời gian
dài, sau này cần phải điều dưỡng cẩn thận. Minh Uyên nghĩ rằng cảnh chém giết đẫm máu hôm trước dọa nàng, liền ra lệnh gấp rút chuẩn bị hồi
cung.
Về việc tìm Thái hậu truy cứu tội trạng, dù Minh Thâm không để lại một nhân chứng nào hắn vẫn có cách bắt bà ta phải nhận tội.
Trên xe ngựa, đầu óc Lục Khê luôn trong tình trạng hỗn loạn, tỉnh rồi ngủ,
ngủ xong lại tỉnh, cuối cùng chỉ cúi đầu cầm tay Minh Uyên, cố hết sức
nói một câu: "Thái hậu tâm sâu kế rộng, sợ rằng sẽ không bỏ qua cho
hoàng thượng dễ dàng như thế, kính xin hoàng thượng ra lệnh giữ kín tin
tức, chớ để Thái Hậu có cơ hội lợi dụng nữa."
Vì vậy Minh Thâm ở
lại Tô Châu, tung hỏa mù rằng hoàng thượng vẫn đang tuần tra ở đây, còn
Minh Uyên thì dẫn theo Lục Khê lên đường hồi cung.
Vừa đi vừa
điều dưỡng, bệnh của Lục Khê cũng dần tốt lên, mấy ngày nay thấy Minh
Uyên luôn chăm sóc bên cạnh, nàng quả thực rất ngạc nhiên.
Hắn nào giống hoàng thượng chứ? Mà giống như là . . . . . giống như là một phu quân bình thường mà thôi.
Sau bảy ngày đường, Lục Khê đã có thể đứng dậy, nàng cầm tay Minh Uyên nói: " Ngày mai hồi cung, nô tì có phương pháp khiến Thái hậu không còn
đường chối cãi."
Minh Uyên nhìn thần sắc tươi tỉnh của Lục Khê,
khẽ cười hôn một cái mi tâm của nàng: "Chỉ cần nàng mạnh khỏe, thì trẫm
chẳng còn gì phải lo nghĩ nữa, để nàng thử một lần cũng không sao."
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Thái hậu còn đang trang điểm thì Lục Khê đã dẫn người đến tới Thọ Khang cung .
Lúc này, Tần Vũ đang tự mình hầu Thái hậu rửa mặt, bầu không khí kiều diễm
cùng tình ý không kịp che giấu trong đáy mắt hiện lộ rõ trước mặt mọi
người.
Không tiếng động hồi cung, tư thái hung hãn, Thái hậu đoán rằng kế hoạch của mình đã thất bại, nhưng bà ta chỉ điềm tĩnh ngồi ở
đó, nhìn Lục Khê cười lạnh lùng: "Lục Chiêu nghi quả thực lớn mật, dù
hoàng thượng có sủng ái ngươi, cũng không thể không biết phép tắc như
vậy, ngươi để cung quy ở đâu? Vào Thọ Khang cung của ai gia, không thông truyền, không thỉnh an, đây là đạo lý gì?"
Lục Khê chỉ điềm nhiên nở nụ cười: "Chuyện cấp bách, khó có thể chu toàn mọi thứ, mong rằng thái hậu nương nương tha lỗi."
Âm thanh của nàng lại lập tức trở nên lạnh lùng: "Người đâu, bắt Tần Vũ lại cho ta!"
Sắc mặt thái hậu trầm xuống, lớn giọng quát: "Ai dám ra tay? Toàn bộ lui ra cho ta!"
Ánh mắt khóa trên người Lục Khê, lạnh lùng nói: "Lục Chiêu nghi ngươi thật
to gan! Trên địa bàn của ai gia còn dám động đến người của ai gia, ngươi cho rằng hậu cung này là thiên hạ của ngươi à? Cút ra ngoài cho ai
gia!"
Lục Khê cười nhạt: "Nếu Thái hậu nương nương muốn trách tội nô tì, đợi xử lý xong chuyện này rồi giáng tội cũng không muộn, nhưng
tên Tần Vũ dâm loạn hậu cung này, quả thực đáng chết, nô tì được hoàng
thượng ủy thác trọng trách xử lý hậu cung này, vạn lần không thể để kẻ
tội nhân lọt lưới! Người đâu, mang xuống cho ta!"
Thái hậu tức
xanh mặt, gầm lên một tiếng: "Dừng tay! Lui xuống hết cho ta! Hôm nay ai gia hôm nay phải giáo huấn vị Chiêu Nghi nương nương không biết tôn ti, không hiểu cung quy này mới được!"
Tất cả mọi người cứng người
tại chỗ, lại nghe Thái hậu điềm nhiên nói: "Ngọc Thanh, Lục Chiêu nghi
không tuân lễ tiết, vả miệng cho ai gia!"
"Vâng"
Ma ma sau lưng Thái hậu lạnh lùng đi về phía Lục Khê, nhưng vừa được nửa đường
thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: "Hoàng thượng giá lâm ——"
Một bóng dáng màu vàng nhanh chóng đi vào trong điện, khí thế phi phàm, lạnh lùng nói: "Ai dám ra tay?"
Ngọc Thanh ma ma cũng sững sờ tại chỗ, một giây sau, mọi người đang có mặt trong sảnh vội quỳ xuống, hô to vạn tuế.
Minh Uyên lạnh lùng nhìn Thái hậu, rồi quay sang Lục Khê: " Lục Chiêu nghi, tiếp tục đi."
"Dạ, hoàng thượng." Lục Khê mỉm cười kêu Tiểu Thuận: "Mang chứng cớ tìm được trong nhà Tần công công ra đây."
Tiểu Thuận mang lên một bọc đồ, trong đó có một một lọn tóc gói trong chiếc
khăn lụa trắng, một khối vải, cùng với một chiếc khăn tay.
Lục
Khê cầm chiếc khăn kia lên: "Thanh Thanh Tử Khâm, dằng dặc lòng ta, lạc
khoản: Phương Cầm. . . . . . Nếu là nô tì nhớ không lầm, đây không phải
là khuê danh của thái hậu nương nươngsao?"
Tiếp theo là khối vải, dù chỉ có một phần nhỏ, nhưng cũng đủ để khiến sắc mặt Tần Vũ trắng bệch.
"Đan quế gấm hoa, công tượng làm ra được loại vải này đã mắc bệnh qua đời từ lâu, cách thức chế tạo cũng đã thất truyền, cũng vì cuộn vài này là độc nhất vô nhị trên thế gian. Nô tì tình cờ biết được, tiên hoàng đã tặng
cuộn vải này cho nương nương hôm đăng cơ hậu vị, sao
hôm nay lại ở trong tay Tần công công?"
Về phần tóc, thì không cần phải nói nhiều nữa.
Thái hậu vẫn đứng im ở đó, trong lòng biết mình hành sự thất bại, nhưng vẫn ung dung, không hề hốt hoảng.
Tần Vũ quỳ xuống biện bạch: "Hoàng thượng minh xét! Hoàng thượng minh xét!
Là nô tài si tâm vọng tưởng, tồn tại niệm tưởng không nên có với thái
hậu nương nương, thái hậu nương nương hoàn toàn không hề biết chuyện
này! Cầu xin hoàng thượng thánh minh, đừng nên hiểu lầm nương nương, làm ảnh hưởng đến tình mẫu tử!"
Minh Uyên cười, ánh mắt chậm rãi dời sang người thái hậu: “Tình mẫu tử? Nếu quả thực là tình mẫu tử, thế
gian này có mẫu thân nào lại phái người đi ám sát con trai của mình
không?"
Lục Khê lặng yên nhìn tình cảnh trước mắt, cho Thái hậu thời gian biện bạch.
Nhưng Thái hậu không nói gì, nhìn bóng dáng mình qua chiếc gương vàng trên
bàn nhỏ, một thân phục sức tỉ mỉ, cuối cùng mới khẽ cười nói: "Cả đời
ta, đầu tiên là hy sinh tuổi xuân vì một nam nhân không yêu mình, tiếp
đó lại hao phí tâm cơ cho con trai nhưng chẳng hề được cảm kích. . . . . . Nhưng tiếc nuối lớn nhất, là đã cô phụ người vẫn luôn ở bên cạnh ta."
Bà ta đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tần Vũ, quỳ xuống đất, lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau nước mắt trên mặt hắn.
"Đừng khóc, là ta có lỗi với chàng, sao chàng phải khổ như vậy chứ?"
Bà ta cầm tay hắn, dán lên gò má mình: "Chàng xem, hôm nay chúng ta không
cần phải cố kỵ gì nữa, từ nay về sau sớm chiều làm bạn, có được không?"
Khuôn mặt Tần Vũ đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói không thành tiếng, chỉ có thể
run rẩy thốt lên: "Người tội gì. . . . . .tội gì. . . . . ." Vì một hoạn quan như ta. . . . . .
"Kiếp này ta phụ chàng, chỉ có thể dùng
kiếp sau báo đáp." Bà ta nở nụ cười xinh đệp, rồi đột nhiên rút chiếc
trâm nhọn đâm vào cổ mình, hương tiêu ngọc vẫn.
Tần Vũ si ngốc ôm lấy thi thể thái hậu, vừa rơi lệ, vừa lấy cây trâm trong cổ bà ta ra, đâm xuống người mình.
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người kinh ngạc đến sững sờ, ngay cả Minh Uyên cũng không thể ngờ đến.
Bên ngoài trời bắt đầu ngả cơn mưa.
Lục Khê thở dài, chậm rãi bước tới cầm tay hắn: "Trời giá rét, kính xin hoàng thượng hồi cung thôi."
Hắn cầm ngược lấy tay nàng, hai người cùng nhau sóng vai đi vào màn mưa.
Cao Lộc vội vàng bước đến muốn bung dù, lại bị Minh Uyên lắc đầu cự tuyệt,
hắn sốt ruột đi theo ở phía sau, nhìn đôi bích nhân trước măt từ từ bước vào màn mưa.
Đã là cuối mùa thu, nhưng bóng dáng kia vẫn dịu
dàng như ngày xuân ấm áp, dù có trải qua tang thương hay mệt mỏi, vẫn
luôn kiên định trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Ai nói thời gian có thể xóa nhòa phiền muộn? Mỗi khi mùa xuân đến, phiền muộn lại tăng lên.
Quả thực là Ngày ngày men say cùng bầu bạn, soi bóng trong gương dung nhan gầy.
Rặng liễu bên đê xanh, cớ sao quanh năm luôn buồn thế? Cơn gió nhỏ thoảng qua tay áo, người sau có thấy ánh trăng mờ.
Khi mưa tắt gió ngừng, tất cả chuyện xưa vùi chôn trong quá khứ, có lẽ đã đến lúc bắt đầu một sinh mệnh mới.
Dù bản thân vẫn chưa hiểu rõ lòng mình dành cho hắn là yêu hay một loại
tình cảm phức tạp nào khác, lúc này, nàng vẫn chỉ có thể gắn chặt mình
vào hắn.
Còn về sau này ư?
Có ai có thể đoán được việc sẽ xảy đến trong tương lai chứ?
Dạo bước trong mưa, Lục Khê khẽ nở nụ cười, tâm tình lúc này, quả thực mới chính thức xem như dược tái sinh.
PS: Truyện đến đây là hết, còn 2 ngoại truyện về Quý Thanh An và Lục Khê
trước khi nàng trọng sinh, nhưng quả thực ta chẳng muốn edit thế này vì
nói thực quá ghét tra nam.