Edit: Đậu
Năm đó Trì Lục rời đi, cuộc sống của Bác Diên không dễ dàng như anh tưởng tượng.
Bất cứ ai biết được câu chuyện bên trong đều biết tại sao Trì Lục rời đi, và cũng biết sự thật về cái chết của cha mẹ cô.
Nhưng so với người ngoài thì chính xác mà nói, Bác Diên là người rõ nhất.
Sau khi biết tất cả sự thật, anh gây gỗ một trận với gia đình mình.
Từ nhỏ anh là một người trầm tính và sống nội tâm, mặc dù thờ ơ với mọi người nhưng anh là một tấm gương tốt, là “con nhà người ta” trong mắt người ngoài.
Đó là lần đầu tiên anh cãi nhau với gia đình mình.
Những gì Lưu Hoa biết cũng chỉ là một phần nhỏ không đáng kể, chi tiết hơn thì ông ấy không rõ ràng lắm.
Ông ấy lơ đãng nghe được, Bác Diên gây gổ với gia đình, Bác gia cũng gửi tin tức cho rất nhiều bạn bè.
Bác Diên có thể bỏ nhà ra đi, những người trong vòng luẩn quẩn này, cho dù là ai cũng không được giúp anh, ngay cả công việc cũng không được.
Xem ra trong mắt cha mẹ Bác, tất cả những gì Bác Diên có đều là nhờ có họ.
Tại sao anh lại vì một người con gái xa lạ mà không quan tâm, thậm chí là chỉ trích họ.
Mọi thứ họ làm không phải là vì anh sao?
Khi đó, Bác Diên đã viết mấy quyển sách, phản ứng cũng không tệ lắm.
Nhưng đối với anh mà nói, đó không phải những gì anh muốn.
Huống chi, chỉ cần Bác gia can thiệp một chút, sách anh viết khó có thể đưa ra thị trường, cũng không phải không có khả năng.
Sau đó, khi Lưu Hoa biết đến tin tức của anh, anh xuất hiện trên màn ảnh với tư cách là một nhà biên kịch với cái tên Bác Ngọc.
Lúc đó Lưu Hoa rất kinh ngạc, tưởng đó không phải là một người.
Tìm hiểu một thời gian mới biết anh đã cùng nhóm viết kịch bản trong khoảng thời gian không có tin tức gì.
Về lý do tại sao anh lại viết kịch bản, Lưu Hoa cảm thấy ngoại trừ lý do không còn đường nào để đi thì không còn nguyên nhân khác.
….
Ông trầm mặc nhìn Trì Lục, thở dài nói: “Cậu ấy cũng không dễ dàng gì.”
Trì Lục mím môi không nói gì.
Cô có thể tưởng tượng Bác Diên sống như thế nào qua câu chuyện mà Lưu Hoa kể.
Không có tin tức, sau khi tái xuất thì trở thành một nhà biên kịch.
Cô không dám nghĩ đến việc lúc đó anh quyết tâm như thế nào, xảy ra chuyện gì anh mới đi làm biên kịch.
Dù Trì Lục tiếp xúc với cái vòng showbiz này ít, nhưng cô hiểu công việc đầu tiên của một biên kịch cũng không dễ dàng gì.
Có thể nói đó là một công việc bị chỉ trích nhiều nhất.
Mà Bác Diên, kiêu ngạo như vậy.
Cô không chắc khoảng thời gian đó anh khó khăn như thế nào mới phải đi làm công việc “hầu hạ” người khác.
Sau một lúc im lặng, Lưu Hoa nghe thấy cô hỏi:
“Họ có hối hận không?”
Lưu Hoa lắc đầu nở nụ cười: “Ngoài Bác Diên và Bác Doanh, người nhà họ Bác có người nào không đặt lợi ích lên đầu? Tình thân đối với họ, có cũng được mà không có cũng không sao.”
Ông nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Trước khi cháu ra nước ngoài, chú Lưu đã nói với cháu một câu.
Cha mẹ nợ thì cha mẹ trả, không liên quan đến con cháu, Bác Diên và Bác Doanh đều là những đứa trẻ tốt, mấy đứa quen biết nhau nhiều năm như vậy, còn hiểu nhau hơn chú Lưu.”
Trì Lục im lặng.
Làm sao cô chưa nghĩ theo cách này, nhưng đến bước cuối cùng cần rất nhiều can đảm mới thực hiện được.
Cần nhiều sự can đảm như vậy, Trì Lục không biết mình có đủ không.
“Cha mẹ cháu…” Giọng cô hơi khàn: “Cha mẹ cháu sẽ yên nghỉ đúng không?”
Lưu Hoa đưa tay vỗ vai cô, bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ này sao suy nghĩ lung tung như vậy.
Cha mẹ cháu đều là người hiểu lý lẽ.
Trước đây họ đều mong cháu và Bác Diên sẽ hạnh phúc, họ là người như thế nào cháu càng hiểu họ hơn chú.”
Trì Lục biết cha mẹ mình thích Bác Diên.
Thật ra, nếu không phải quan hệ của cô và Bác Diên tốt đẹp, sẽ không có những chuyện sau đó.
Đôi lúc Trì Lục cũng nghĩ, lúc trước cô không ngồi cùng bàn với Bác Diên, không đưa Bác Diên về nhà, Bác Diên không đến làm gia sư cho cô thì tốt biết mấy.
Nhưng trong lòng cô lại không mong muốn như vậy.
Nếu cô không quen họ, cô sẽ không có khoảng thời gian hạnh phúc như vậy, sẽ không có một cuộc sống tuyệt vời như vậy, và sẽ không có những kỷ niệm khó quên như vậy.
Lưu Hoa xem bộ dáng trầm tư của cô, vỗ đầu Trì Lục: “Cháu suy nghĩ đi, cuộc đời còn dài, đừng tự hành hạ mình.”
Ông ấy là người từng trải, cũng là một người nhìn Trì Lục lớn lên, ông ấy biết cô khó xử.
Ông nói tiếp: “Nếu thật sự không nghĩ được, hãy đi hỏi Bác Diên.”
Trì Lục “dạ” một tiếng, khàn giọng nói: “Được rồi.
Cháu cảm ơn chú.”
Lưu Hoa mỉm cười, đột nhiên nói: “Đúng rồi, cháu còn nhớ Lâm Túc không?”
Trì Lục giật mình, ngẩng đầu nhìn ông: “Đương nhiên.
Chú Lưu biết cậu ấy đang ở đâu không?”
Lưu Hoa gật đầu, nhìn cô nói: “Người mà cháu quan tâm, cháu nghĩ ở đâu?”
Nghe đến đây, trong đầu Trì Lục hiện lên manh mối.
Cô mím môi dưới, hoài nghi hỏi: “Ở chỗ Bác Diên đúng không ạ?”
Lưu Hoa nhìn cô: “Tự mình đi tìm đáp án.”
Trì Lục gật đầu.
Hai người rời khỏi nghĩa trang, khi sắp ra khỏi, Trì Lục nhìn ông ấy: “Chú Lưu, cháu còn muốn biết một chuyện.”
“Cháu nói đi.”
Trì Lục nhìn ông, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Trước đó Bác Diên gây gổ với gia đình, hiện tại sao anh ấy lại quay về công ty?”
Nghe vậy, Lưu Hoa nhìn cô: “Chú còn nghĩ rằng cháu sẽ không hỏi.”
Trì Lục nhìn ông: “Chú có biết không ạ?”
“Biết một chút.” Ông cười nói: “Cháu có nghe nói về cuộc khủng hoảng tài chính lớn hồi năm ngoái không?”
“Biết một chút.”
Nhưng vì nhiều lý do khác nhau, cô tránh tất cả những tin tức có liên quan đến Bác gia.
Thỉnh thoảng cô xem một số bộ phim mà Bác Diên biên kịch, còn lại thì không để ý.
Trì Lục là một người rất nhát gan, cô không muốn để mình rơi vào giai đoạn đau đớn lúc nào không biết, cách tốt nhất đó là cố gắng trốn tránh.
Mắt không thấy thì tim không đau.
“Bác gia không chỉ gặp khủng hoảng tài chính mà còn gặp sự cố tương tự như bố mẹ cháu.”
Ông thấp giọng nói: “Có lẽ đây là quả báo.
Nhóm hợp tác đã rút vốn, mang đi tất cả những người tài giỏi, khiến Bác Hối rơi vào tình thể không thể tiến cũng không thể lùi, những người từng hợp tác cũng đào hố sâu cho Bác Hối…”
Lưu Hoa không nói tỉ mỉ, chỉ chọn một số điểm chính.
“Người kia tức giận đến mức phải nhập viện.” Ông ấy mỉm cười nhìn Trì Lục: “Bác Diên là vì họ cầu xin trở về cứu mạng.”
Trì Lục nhỏ giọng hỏi: “Bác Diên liền như vậy trở về?”
Việc này không giống với tính cách của Bác Diên một chút nào.
“Dĩ nhiên là không.” Lưu Hoa nhìn cô: “Làm sao lại dễ dàng như vậy, Bác Diên đưa ra một loạt điều kiện, bọn họ đồng ý thì cậu ấy mới tiếp quản Bác Hối.”
Trì Lục ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Điều kiện là gì?”
Lưu Hoa không rõ lắm, nhưng ông ấy cũng biết một chút.
“Sau khi cậu ấy tiếp quản, hai người đó đều từ chức và không can thiệp vào bất cứ việc gì trong công ty.
Chú nghe nói, tất cả cổ phần của họ cũng chuyển cho Bác Diên, Bác Hối không còn liên quan gì đến họ.”
“Họ có thể bỏ được?”
Lưu Hoa nhún vai: “Không bỏ thì Bác Hối sẽ sụp đổ, cháu nghĩ thế nào? Họ không còn sự lựa chọn nào khác, không biết Bác Diên nắm được điểm yếu gì của họ mà thuận lợi giành được quyền sở hữu và nắm Bác Hối trong tay.”
“Sau đó như thế nào?”
“Sau đó?” Lưu Hoa nhớ lại: “Cậu ấy mời một nhóm đến để giúp Bác Hối vượt qua cửa ải khó khăn.
Có rất nhiều tin tức bị đè xuống, chú chỉ nghe được một số tin đồn và một số điều bên ngoài.”
Trì Lục gật đầu, tỏ ý hiểu.
Lưu Hoa nói rất bình tĩnh, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô biết mọi chuyện không bình tĩnh như Lưu Hoa nói.
Trong đó có bao nhiêu trắc trở và khó khăn, Trì Lục và những người khác đều không biết.
Đột nhiên cô nghĩ đến những gì Từ Minh Trạch nói, tất cả những trợ lý và thư ký bên cạnh Bác Diên, ngoại trừ chị Kim, những người đã làm việc cho Bác Hối nhiều năm đều được Bác Diên sắp xếp cho về nhà nghỉ hưu sớm.
…
Khi Trì Lục đến Bác Hối vẫn chưa đến giờ ăn trưa.
Ngay khi xe của cô vừa tới cửa, bảo vệ đã nhận ra cô và tươi cười chào đón.
“Cô Trì đến rồi.”
Trì Lục “ừm” một tiếng, không biết đang suy nghĩ gì, cô nhìn nhân viên bảo vệ đang nhiệt tình hỏi: “Anh đã xem buổi biểu diễn của tôi bao giờ chưa?”
Bảo vệ sửng sốt: “Cái gì?”
Nhìn thấy phản ứng của anh, trong lòng Trì Lục đã có đáp án.
Cô mỉm cười nhìn anh ta: “Giám đốc Bác không dặn dò các anh việc gì sao?”
Bảo vệ gật đầu nói: “Khi cô Trì đến, bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp đi vào.”
Anh ta nhìn Trì Lục: “Cô có cần tôi giúp đỗ xe không?”
“Không cần đâu.”
Trì Lục nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Đó là việc tôi nên làm.”
Sau khi đậu xe, Trì Lục trực tiếp đi vào đại sảnh Bác Hối.
Ngay khi cô xuất hiện, không ít người trong đại sảnh đồng loạt quay đầu nhìn cô, trong mắt còn có sự đánh giá cùng với tìm tòi nghiên cứu.
Trì Lục không quan tâm, lập tức đi thẳng vào.
Cô có thẻ thang máy do Bác Diên đưa cho, cô có thể thuận lợi đi đến phòng làm việc của anh.
Nhận được tin tức của lễ tân, Từ Minh Trạch có chút kinh ngạc: “Cô Trì đến đây?”
Lễ tân “Ừm” một tiếng, nhanh chóng nói: “Cô ấy đã vào thang máy rồi.”
Từ Minh Trạch: “Tôi biết rồi.”
Sau khi biết mối quan hệ của Trì Lục và Bác Diên, Từ Minh Trạch đã dặn dò lễ tân rằng chỉ cần là Trì Lục đến, nhất định phải báo trước để chuẩn bị.
Mặc dù Trì Lục rất ít khi đến đột ngột, nhưng có một lần, Từ Minh Trạch đã cảm thấy mình dặn dò trước là một điều đúng.
Bởi vì điều này, khi cửa thang máy mở ra, Trì Lục nhìn thấy Từ Minh Trạch đầu tiên.
Hai người nhìn nhau, cô nở nụ cười: “Trợ lý Từ, anh chờ tôi sao?”
Từ Minh Trach gật đầu: “Cô Trì, bên này.”
Trì Lục cười một tiếng: “Cảm ơn anh.”
Từ Minh Trạch dẫn cô đến phòng làm việc của Bác Diên, nhẹ giọng nói: “Bác tổng còn đang họp, tôi đi báo anh ấy một tiếng.”
“Không cần đâu.” Trì Lục không chút suy nghĩ mà từ chối, “Tôi chờ một lúc cũng được, không cần lo lắng.”
Cô kinh ngạc hỏi: “Sao anh không đi họp?”
Từ Minh Trach chỉ tay: “Chị Kim và trợ lý Lâm đi họp, tôi còn có việc khác phải làm.”
Trì Lục gật đầu.
“Cô muốn uống gì?”
“Cho tôi một cốc nước là được.” Trì Lục im lặng nhìn về phía anh ta: “Trợ lý Từ, tôi có thể hỏi anh về một người được không?”
Từ Minh Trach nhướng mày: “Cô Trì cứ hỏi.”
“Công ty của anh có người tên Lâm Túc không?”
Từ Minh Trạch: “…”
Nhìn biểu hiện của Từ Minh Trạch, Trì Lục biết mình đã đoán đúng.
“Hiện tại anh ta có ở công ty không?”
Từ Minh Trạch bắt đầu giả ngu: “Cô Trì, nhân viên của Bác Hối có rất nhiều, có người này hay không tôi cũng không rõ lắm, tôi đi hỏi bộ phận nhân sự cho cô được không?”
Trì Lục nghẹn lời, nhìn anh ta: “Biểu hiện của anh đã phản bội anh.”
Anh ta nhìn Trì Lục năn nỉ nói: “Cô Trì, hay cô hỏi Bác tổng đi.”
Trì Lục cười nhẹ: “Thực ra tôi cũng định hỏi anh ấy, nhưng không phải bây giờ anh ấy đang họp sao?”
Từ Minh Trạch nhìn đồng hồ: “Hẳn là sắp xong rồi.”
Trì Lục dương dương tự đắc, đầy ẩn ý nói: “Vậy à, vậy tôi sẽ không làm anh khó xử nữa.”
Cô bật cười: “Anh đi làm việc đi, tôi không cần ai ở đây đâu.”
“Được.” Từ Minh Trạch không khách sáo với cô, nói thẳng: “Có gì cô Trì cứ gọi tôi.”
“Cám ơn.”
Sau khi Từ Minh Trạch đi ra ngoài, Trì Lục mới nghiêm túc đánh giá phòng làm việc của Bác Diên.
Cô đã đến đây nhiều lần, lần trước cô đã xem xét, nhưng dường như cô đã bỏ sót rất nhiều chi tiết và dấu vết.
Trì Lục ngồi đó một lúc rồi đứng dậy đi một vòng quanh phòng làm việc.
Cô dừng lại ở bàn làm việc của Bác Diên, lúc này cô mới nhận thấy rằng có một khung ảnh bên cạnh máy tính của anh, và người trong ảnh là cô.
Trì Lục sửng sốt một chút, còn chưa kịp cầm lên xem thì cửa phòng làm việc đã bị người đẩy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở cửa.
Bác Diên định nói, ánh mắt anh dừng lại trên tay cô.
Sau vài giây im lặng, anh đóng cửa lại, nhìn cô: “Sao em lại đến đây vậy?”
Trì Lục “Ừm” một tiếng, cầm khung ảnh lên rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Bức ảnh này chụp khi nào vậy?”
Tại sao cô lại không thể nhớ ra.
Bác Diên đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn xuống một lúc rồi nói: “Ngày em tốt nghiệp cấp 3.”
“À.” Trì Lục mím môi nhìn anh: “Là anh chụp đúng không?”
Bác Diên: “Ừm.”
Bằng một cách không thể giải thích được mà phòng làm việc lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh.
Bác Diên nghiêng người nhìn cô, cảm thấy hôm nay cô đến đây có chút không thích hợp.
Anh suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Công việc em có chuyện gì sao?”
Trì Lục lắc đầu: “Không có.”
Cô thích thú hỏi: “Nếu không có việc gì thì em không thể đến thăm ban Bác tổng à?”
Bác Diên vỗ đầu cô nói: “Có thể.”
Trì Lục hơi nhướng mày, tự nhiên nói: “Em đến đây đơn thuần chỉ là vì muốn gặp anh, lý do này có được tính không?”
Bác Diên nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó mỉm cười:” Được rồi, lý do gì cũng đúng.”
Cô đến đây anh cầu còn không được.
Trì Lục nhìn anh: “Hôm nay anh có bận không?”
“Có một chút.
Sao vậy? Có việc cần anh giúp sao?”
Trì Lục trừng mắt: “Không có, anh làm việc của anh đi, em ngồi đây xem phim.”
“Được.
Em có muốn ăn gì không?”
“Không ạ.”
Trì Lục nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh mau đi làm đi, đừng để ý đến em.”
Bác Diên bất đắc dĩ cười cười, anh sao có thể không để ý đến cô.
…
Trì Lục bảo cô muốn xem phim, đúng thật là cô mở phim lên xem.
Cô để âm lượng xuống mức thấp nhất, cuộn mình trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn