Edit: Đậu
Sau khi ăn với Lâm Túc thì Trì Lục không quay lại Bác Hối.
Cô đi trên đường không có mục đích, cũng không biết nên đi đâu.
Buổi trưa nắng nóng, người đến kẻ đi đều là những người cô không quen biết, giống như lần đầu tiên cô ra nước ngoài.
Lúc đó mặc dù cô không có rào cản ngôn ngữ nhưng xung quanh toàn là khuôn mặt xa lạ cùng với ngôn ngữ xa lạ cứ văng vẳng bên tai khiến cô cảm thấy mình không biết nên làm gì.
Khi máy bay hạ cánh, người lái xe nói rất nhiều, đột nhiên cô nhận ra rằng cô không hiểu gì cả.
Cô không biết người lái xe đang nói gì, đưa mình đi đâu.
Cuối cùng hai người không giao tiếp được với nhau, lái xe đưa cô quay trở lại sân bay.
Đó là lần đầu tiên Trì Lục đem hết tất cả áp lực tích tụ bấy lâu mà khóc tại sân bay.
Lúc đó, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn cô.
Trong ánh mắt mọi người đều có điều gì đó mà cô không diễn tả được.
Trì Lục không biết đó là gì và cô cũng không muốn tìm hiểu.
Sau đó, một du khách Trung Quốc mới hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Trì Lục khóc đỏ cả mắt, lắc đầu từ chối.
Ngay cả khi đến một đất nước mới, cô vẫn cứng đầu như cũ.
Sau vài tiếng đồng hồ, cuối cùng Trì Lục cũng tìm được nơi ở.
Cô đã nghĩ rằng tất cả mọi thứ sẽ thuận lợi, nhưng ở một đất nước xa lạ khiến cô sợ hãi.
Không biết bao nhiêu lần, Trì Lục đã nghĩ đến việc quay trở về.
Nhưng cô không đành lòng thất bại trở về như vậy, cô sợ sau khi trở về cô không chịu được, cô không thể không tìm Bác Diên, không thể ở bên anh mà không có khúc mắc gì.
Bệnh mất ngủ có thể nói là bởi vì bố mẹ mất, cũng có thể nói là vì lý do khác.
Khi cô mới đến nước ngoài, bạn của Lưu Hoa đã cho cô thuê nhà, độ an toàn không được tính là cao nhưng cũng không tồi, nhưng không may mắn lại gặp phải một người hàng xóm thường xuyên say xỉn.
Cô thường bị đánh thức vào nửa đêm do tiếng đập cửa và la mắng.
Xung quanh là những người hàng xóm không quen biết, cô chưa từng gặp mặt và cô không biết nên tìm ai để xin giúp đỡ.
Cô đã từng báo cảnh sát nhưng nó không có tác dụng gì.
Họ không gây tổn hại gì cho cô, vì lý do này mà cô không dám ngủ say khi ở một mình, cô sợ sẽ xảy ra chuyện.
Viên Viên luôn nói cô rất kỳ lạ, ở nơi có nhiều người cô có thể ngủ, ngược lại khi ở một mình lại mất ngủ.
Trì Lục chỉ cười mà không giải thích.
Cô quên nói rằng cô sợ sống một mình, sợ người lạ đến gõ cửa, sợ người lạ vào nhà cô và sợ rất nhiều chuyện xảy ra.
…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, suy nghĩ của Trì Lục bị kéo về.
Cô cụp mắt xuống thì thấy là Bác Diên gọi đến.
“Alo.”
“Em đang ở đâu?” Bác Diên vừa xong công việc mới đọc được tin nhắn cô gửi.
Trì Lục nhìn lá rơi dưới chân, bỏ xuống suy nghĩ nói: “Em đang ở dưới đường, chuẩn bị về nhà.”
Bác Diên “Ừ” một tiếng, dừng lại một chút: “Anh đưa em về.”
“Không cần đâu.”
Trì Lục im lặng nói nhỏ: “Xe em còn đang đỗ ở công ty, em quên lái về.”
Cô dụi mắt, nhẹ nhàng nói: “Em không muốn lái xe.”
Bác Diên sững sờ một lúc rồi trả lời: “Được rồi.
Em gọi xe đúng không?”
Trì Lục ngẩng đầu nhìn lên đèn xanh đèn đỏ cách đó không xa, chớp mắt: “Em sẽ gọi ngay, anh làm việc đi.”
Bác Diên nhíu mày, anh nhận thấy cảm xúc của cô không được tốt lắm.
Anh híp mắt, đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới, cúi đầu nói: “Em với Lâm Túc nói chuyện gì?”
“Không nói gì nhiều, em chỉ hỏi cậu ta như thế nào lại làm việc trong công ty của anh.” Trì Lục cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên tự nhiên nhất có thể, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì?”
Trì Lục mỉm cười: “Chuyện của Lâm túc, anh biết em cảm ơn cái gì.”
Bác Diên im lặng.
Trì Lục suy nghĩ một lúc, đứng ở ngã tư nhìn thời gian đèn đỏ, bỗng nhiên gọi: “Thầy Bác.”
“Em nói đi.”
Trì Lục trầm ngâm, thấp giọng hỏi: “Nếu mười năm em cũng không về nước, anh sẽ làm gì?”
“Sẽ không.”
Bác Diên dừng một lúc, tự tin nói: “Em sẽ không.”
Giọng điệu chắc chắn của anh khiến Trì Lục không biết nên nói gì.
Trì Lục nghiêm túc suy nghĩ, dường như thật sự cô sẽ không làm như vậy.
“Em nói là nếu.” Trì Lục nghiêm túc tập trung vào anh: “Điều anh nói sẽ không đúng.”
Nghe vậy, Bác Diên cười nhẹ, chậm rãi nói: “Em nói xem anh sẽ như thế nào?”
“Em không biết.”
Trì Lục thật lòng nói.
Thật ra cô không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không về nước.
Nói cách khác, cô không dám nghĩ đến kết quả cuối cùng.
||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
Nhiều khi, không có ai chờ đợi bạn mãi mãi.
Huống chi tình huống của cô và Bác Diên.
Thật ra, Bác Diên có thể làm đến bước này đã đủ rồi.
Nếu là người bình thường, cô và Bác Diên đã sớm mỗi người một ngả.
Sẽ như vậy và không có chuyện về sau.
Có lẽ nhiều năm sau gặp lại, hai người có thể bình tĩnh chào nhau đã khó khăn rồi.
Trì Lục mím môi dưới, thấp giọng nói: “Thật ra anh có thể rời đi.”
Bác Diên hiểu rõ rời đi của cô có ý gì.
Anh mỉm cười, bình tĩnh nói: “Anh đi rồi thì ai sẽ chờ em về nhà?”
Bước chân của Trì Lục dừng lại.
Cô luôn cảm thấy mình là một người không có nhà, nhưng Bác Diên hết lần này đến lần khác nói với cô rằng cô có nhà, có người chờ cô trở về nhà.
Trì Lục hít một hơi, kìm nén xúc động, cắn khoé môi nói: “Nếu em không về thì sao?”
“Em sẽ không.” Bác Diên lặp lại một lần nữa: “Trì Lục, Lâm Túc đã nói gì với em đúng không?”
Lông mi Trì Lục run lên, lau đi nước mắt trên má, cúi đầu nói: “Không có.”
Bác Diên im lặng, không nói gì.
Hai người lắng nghe tiếng thở của nhau, im lặng một lúc thì Trì Lục bước đến vạch qua đường, nhẹ giọng nói: “Thầy Bác, em về nhà đây, em cúp điện thoại trước.”
Bác Diên trả lời: “Được, về đến nhà nhắn cho anh.”
“Em biết rồi.”
Sau khi tắt điện thoại, Trì Lục cầm điện thoại đứng ở bên đường, trên mặt toàn là nước mắt.
…
Trì Lục về đến nhà.
Chỉ là cô không trở về căn hộ mới mà Bác Diên nói.
Cô đứng trong tiểu khu nơi cô đã sinh sống nhiều năm, đứng ở ngoài biệt thự, nhìn những bông hoa tường vi trên tường, đối mặt với gió mà đón ánh mặt trời, dường như chào đón cô về nhà.
Trì Lục sững người, mím môi đến gần, đứng ở bên cạnh cửa.
Cô nhìn mật khẩu trước mặt hồi lâu, ngón tay run run gõ dãy số quen thuộc.
Số cuối cùng được gõ xuống, cánh cửa thuận lợi mở ra.
Trì Lục nhìn cánh cửa đang mở, chân không thể nhúc nhích.
Trong phòng, nội thất và đồ vật nhỏ được sắp xếp giống hệt trong trí nhớ của Trì Lục.
Trong tủ giày có cả những đôi giày cô đã từng đi.
Trì Lục giống như một con rối gỗ đi loanh quanh trong phòng.
Cô nhìn thấy rất nhiều thứ trong trí nhớ của mình, quen thuộc lại xa lạ, từng khung hình, hiện lên trong trí nhớ