Edit: Hâm Còi
Tên chương “Vóc dáng yêu kiều nhỏ nhắn”: từ gốc 盈盈一握 (yíngyíng yī wò), miêu tả vóc dáng người đẹp của người con gái, nhỏ nhắn chỉ bằng một vòng tay.
Thừa nhận chuyện mình từng đi tìm Trì Lục này, với Bác Diên cũng không phải là vấn đề gì khó.
Mặc dù nói ra cho người khác sẽ có cảm giác mất mặt, nhưng đối với Bác Diên, đây chẳng có gì là xấu hổ hết.
Cuộc sống anh trước giờ vốn suôn sẻ, bất kể anh làm gì cũng không gặp quá nhiều thăng trầm.
Trong học hành, công việc lẫn sự nghiệp, mỗi một lĩnh vực đều đạt được những thành tựu khiến người khác ngưỡng mộ.
Duy nhất chỉ có đường tình cảm lại gặp những trắc trở sóng gió.
Có thể nói con người Bác Diên khá cố chấp, anh đã xác định điều gì thì sẽ không bao giờ thay đổi, cho nên nói anh hèn mọn hay như thế nào cũng được, anh đã xác định một điều là mình chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ buông tay Trì Lục.
Dù vậy, cô vẫn rời bỏ anh mà không nói tiếng nào.
Ban đầu việc đi tìm Trì Lục thực sự rất khó khăn với Bác Diên.
Tìm kiếm vô vọng trên thế giới bao la này, từ trong nước đến ngoài nước, anh đều lập ra kế hoạch cụ thể nghiêm túc, bắt đầu từ đâu, sẽ đến những nơi nào.
Thời gian đầu, quả thật là đến cả bóng dáng cũng không tìm ra, trừ một điều duy nhất là thông tin chuyến bay Trì Lục đến nước nào, nhưng hành trình sau đó thì không có chút manh mối.
Bác Diên đến thành phố đầu tiên Trì Lục đã đáp chuyến bay, ở đó tìm một thời gian dài nhưng vẫn không tìm được người.
Sau đó dần dần mở rộng đến những thành phố bên cạnh.
Lần đầu tìm được người, Bác Diên thở phào nhẹ nhõm.
Sở dĩ anh muốn tìm bằng được Trì Lục không phải để thuyết phục cô về nhà với anh, mà Bác Diên đơn thuần chỉ muốn xác định một điều, Trì Lục có thực sự an toàn hay không.
Chỉ cần cô đang an toàn, không quan trọng là hai đứa vẫn bên nhau hay đã chia tay, dẫu sao cũng đều chấp nhận.
–
Sau khi nghe những lời của Bác Diên, người trong xe im lặng.
Lông mi cô khẽ run, cảm nhận được nhiệt độ ở ngón tay anh, vô thức dụi dụi, lẩm bẩm: “Thầy Bác.”
“Anh đây.” Bác Diên cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Trì Lục lắc đầu chui vào ngực anh, chóp mũi bắt đầu chua xót: “Người lạ thật xấu xa.”
Bác Diên ngẩn người, đưa tay xoa đầu cô: “Người khác bắt nạt em?”
“Vâng.” Trì Lục ủ rũ nói: “Bọn họ thật là xấu, hơn nửa đêm còn gõ cửa mắng em.”
Bác Diên lại cảm thấy một thứ gì đó đang dâng lên trong cổ họng anh, làm anh nghẹn lại không thể tiếp lời.
Anh nhắm mắt, cố đè nén những cảm xúc hỗn loạn kia, thấp giọng nói: “Được rồi, thầy Bác biết rồi, thầy Bác cho người tính sổ đám người ác ôn đó được không?”
Trì Lục mơ hồ đồng ý: “Được ạ.”
Cô nắm chặt áo anh, ngước nhìn bằng đôi mắt ngấn lệ: “Em nhớ anh lắm.”
Ánh mắt Bác Diên di chuyển, nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, yết hầu khẽ động đậy: “Anh biết.”
Giọng anh như mơ hồ, thì thầm: “Anh đều biết.”
Trì Lục khi say, luôn nói những lời vô nghĩa, Bác Diên cũng không vội đưa cô đi, lặng lẽ ở bên cạnh lắng nghe cô tâm sự, thỉnh thoảng còn đáp lại.
Chờ khi Trì Lục chìm hẳn vào giấc ngủ, anh mới lái xe đưa cô về nhà.
–
Trì Lục bị cơn khát nước làm cho thức giấc, cổ họng khô khốc, khó chịu cực kỳ.
Cô nghiêng người sang bên cạnh định nói với Bác Diên rằng cô khát quá, nhưng khi đưa tay ra mới phát hiện bên cạnh trống rỗng.
Trì Lục sửng sốt, nhìn thấy ánh sáng bên ngoài hắt vào trong phòng qua khẽ cửa sát đất.
Cô ngồi dậy nhìn chỗ trống bên cạnh một lúc rồi cầm lấy điện thoại ở tủ đầu giường xem đồng hồ.
Đã hai giờ sáng.
Đầu Trì Lục còn hơi choáng vì rượu, rời giường đứng dậy rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cô vừa đi tới, Bác Diên đã nghe được tiếng động.
Hai người kẻ đứng người ngồi im lặng đối mặt nhìn nhau.
Trì Lục khẽ chớp mắt: “Anh còn bận sao?”
Trước mặt Bác Diên còn có laptop đang mở.
Bác Diên ừ nhẹ, khép laptop lại rồi nhìn cô: “Sao em lại dậy rồi?”
“Em khát.”
Bác Diên cười nhìn cô: “Anh có để nước ở đầu giường cho em mà, em không thấy à?”
Trì Lục gật đầu: “Em không để ý nữa.”
Bác Diên hiểu, đứng dậy vào bếp rót cho cô ly nước ấm.
Trì Lục cầm lấy, ngồi xuống bên cạnh.
Ngồi xuống sofa rồi cô mới nhìn thấy laptop Bác Diên đã khép lại ban nãy, cảm thấy hơi tò mò.
Về phần tò mò này từ đâu mà có, Trì Lục cũng không thể giải thích nổi.
Bác Diên chú ý để ánh mắt cô, đáy mắt tối lại, thấp giọng hỏi: “Em uống đi rồi ngủ.”
“Anh còn chưa ngủ sao?” Trì Lục giơ tay gõ gõ lên laptop của anh, bất ngờ hỏi: “Mai anh không đi làm à?”
“Có chứ.”
Bác Diên dừng lại, vuốt lại mái tóc còn rối vì mới rời giường của cô, thấp giọng nói: “Đi ngủ, em uống hết đi rồi anh đi ngủ với em.”
Trì Lục chậm chạp gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô còn chưa tỉnh hẳn, đầu óc đang khá mơ màng.
Những lời nói trong lúc say ban nãy lại càng không thể lập tức trở lại được.
Uống nước xong, Bác Diên kéo tay cô về phòng.
Nằm xuống một lần nữa, Trì Lục mới mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng cô không biết là sai ở đâu.
Cô nhắm mắt lại một lúc, nhưng người bên cạnh vẫn còn chưa ngủ.
Trì Lục lại mở mắt, giơ tay chọc chọc lên cánh tay của Bác Diên, gọi: “Thầy Bác.”
Bác Diên cúi đầu nhìn cô, đưa tay ôm cô vào lòng: “Sao thế?”
Anh hôn lên gò má Trì Lục, kiên nhẫn hỏi: “Không ngủ được à?”
“Không.” Trì Lục mượn ánh trăng ngoài cửa sổ đang rọi vào trong phòng, nhìn chằm chằm anh một lúc rồi thận trọng hỏi: “Anh giận à?”
Bác Diên nhướng mày: “Anh giận cái gì?”
“Chuyện em và Thanh Nghiên đi uống rượu ấy.” Trì Lục vùi đầu vào ngực Bác Diên giải thích: “Thật ra ban đầu em không định uống, chỉ là muốn ngồi cùng cô ấy thôi, nhưng về sau lại cảm thấy để một mình Thanh Nghiên uống có hơi cô đơn, nên em mới uống vài ly.”
Bác Diên nghe vậy thì cười: “Anh biết, anh không có giận.”
“Thật ạ?” Trì Lục kinh ngạc nhìn anh, chủ động hôn lên cằm anh một cái, hai mắt sáng ngời: “Vậy sao tâm trạng lại không tốt rồi?”
Bác Diên dừng lại, yết hầu khẽ động: “Có sao?”.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
“Có mà.” Trì Lục nhìn thẳng anh: “Rất rõ ràng.”
Cô ngẫm nghĩ, nếu không phải nguyên nhân từ mình thì chắc là chuyện công ty rồi.
“Ở công ty xảy ra chuyện gì hả?”
Trì Lục nhìn anh: “Dự án có vấn đề hay không đủ kinh phí?”
Bác Diên: “…”
Trì Lục nhẩm tính số tiền tiết kiệm mình có, nhỏ giọng nói: “Nếu không đủ, em có tiền nè.”
Bác Diên buồn cười hỏi lại: “Có bao nhiêu?”
Trì Lục: “Nhiều lắm.”
Tiền cô kiếm được trong hai năm qua đâu phải là ít đâu.
Bác Diên dở khóc dở cười, nhéo nhéo mặt cô, có chút bất đắc dĩ: “Không phải.”
Trì Lục vâng một tiếng, cười nói: “Dù sao thì cũng đừng vì chuyện công ty mà buồn bực như thế, dự án nắm được thì tốt, mà không có cũng không sao, anh phá sản thì có em nuôi.”
Bác Diên nín cười, đột nhiên bắt được ý chính.
Anh nhìn Trì Lục, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cho nên em đi làm chỉ để nuôi anh thôi à?”
Trì Lục gật đầu: “Vâng.”
“Em có lúc nào mà không nghĩ như thế đâu.” Cô thoải mái thừa nhận.
Bác Diên: “…”
Anh khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Không phải chuyện công ty.”
“Là do em sao?” Trì Lục hỏi không hề do dự: “Đúng không?”
Cô nghiêm túc suy nghĩ, chuyện có thể khiến Bác Diên không vui hiện rõ lên mặt như thế, ngoài chuyện của cô ra thì còn gì nữa đâu.
Mặc dù, cô cũng chẳng hiểu vì sao mình có hơi chút tự hào.
Bác Diên không trả lời, nhưng nắm tay cô rất chặt.
Trì Lục cũng không đoán được tâm trạng anh tệ ở mức nào, nhưng nửa đêm nửa hôm không ngủ mà ngồi ở phòng khách ôm laptop hồi lâu, quả thật có chút kỳ lạ.
Cô ngẫm nghĩ rồi chủ động nói: “À đúng rồi, Thanh Nghiên tạm thời sẽ ở trên lầu.”
Bác Diên cúi đầu nhìn cô: “Thì sao?”
Trì Lục áy náy nhìn anh, còn làm nũng: “Vậy anh có chịu thu nạp thêm em không, nhà em thuê bị đám bạn chiếm dụng hết rồi, giờ không còn nơi nào dung thân nữa.”
“Được.” Bác Diên hào sảng nói thêm: “Coi như anh chứa chấp em vậy.”
“Vâng, mà đừng cãi nhau với em.”
Bác Diên nghe đến đây có hơi giận: “Thầy Bác cãi nhau với em bao giờ?”
Trì Lục chớp mắt: “Lo sợ trước thôi, đến khi cãi nhau thì em không còn nơi nào khác để đi à?” Cô đáng thương nói: “Nhà trên lầu thì người khác sử dụng, bạn trai còn cãi nhau với em thì em chỉ có cách ra đường ngồi khóc thôi.”
“…”
Nghe giọng tủi thân của cô, Bác Diên bật cười.
Anh hiểu ý tứ Trì Lục như thế nào cho nên nhận ra đây là cô đang dỗ mình, giúp tâm trạng anh tốt lên một chút.
Anh im lặng vài giây, ngẫm nghĩ rồi nói: “Trì Lục, nếu như anh nhớ không lầm thì những lúc chúng ta cãi nhau, là em đuổi anh ra khỏi cửa.”
Trì Lục: “…”
“Anh nhớ nhầm rồi.” Cô nói không chút do dự: “Em làm vậy khi nào?”
Bác Diên liếc mắt nhìn cô, nghiêm túc nhắc lại chuyện cũ cho cô nghe: “Năm hai đại học, ở Giang thành…”
Bác Diên vừa nhắc, những mảng ký ức cũng dần hiện ra trong đầu Trì Lục.
–
Trì Lục rất ít khi gây gổ với Bác Diên vì nói thẳng ra là anh chịu đựng được hết những tính cách tiểu thư hẹp hòi của cô, chưa bao giờ có chút thái độ không đúng nào.
Lần đó là năm hai đại học, đang lúc nghỉ đông.
Lúc đấy anh đang làm những công việc tay chân, thường xuyên đi sớm về khuya, tết cũng được nghỉ có hai ngày trước đêm giao thừa, Trì Lục khi ấy đương nhiên là đi theo anh, ba mẹ Trì Lục cũng biết giữa hai người có chút gì đó rồi nên không ngăn cản cô đi tìm Bác Diên.
Bọn họ xưa giờ vẫn thế, Trì Lục thích gì họ đều ủng hộ.
Hôm đấy hai đứa cãi nhau vì vấn đề gì thì Trì Lục cũng quên mất rồi, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, cãi nhau mãi, Trì Lục giận lên nói mình muốn đi nhưng Bác Diên lại không cho.
Cuối cùng, cô nhìn chằm chằm Bác Diên: “OK em không đi, vậy anh đi đi.”
Bác Diên: “…”
Anh rũ mắt nhìn cô, mím môi hỏi: “Vậy khi nào anh có thể quay lại?”
“Khi nào em bình tĩnh lại.” Trì Lục hùng hồn nói: “Bây giờ đừng có xuất hiện trước mặt em, nhìn anh là em bực mình lắm rồi.”
Bác Diên bất đắc dĩ gật đầu: “Được.”
Câu trả lời này lại càng khiến Trì Lục thêm giận.
Chính cô đuổi người đi, nhưng trong lòng không khỏi có chút hờn dỗi của con gái.
Thật ra, cô đâu muốn anh đi như vậy, nhưng nghe Bác Diên dỗ dành thì bản thân lại không muốn nghe.
Có đôi khi con gái giận lên là không nghe lọt tai bất cứ điều gì, thích làm nư làm nũng, làm cho người khác không biết phải chiều theo thế nào.
Bác Diên vừa nói là mình sẽ đi nhưng vẫn vỗ về cô một lúc, trước khi đi thậm chí còn làm một ít đồ ăn cho Trì Lục.
“Nhớ ăn cơm.”
Trì Lục vừa thấy tức vừa buồn cười, nhìn anh cầm áo khoác bước ra khỏi cửa.
Cửa vừa đóng, cô nhìn bàn thức ăn để đằng xa, rốt cuộc cũng không thể ăn nổi.
Trì Lục nghe được âm thanh xuống lầu, lập tức đi ra ban công nhìn xuống, vừa thò đầu ra thì chạm phải ánh mắt của người đàn ông dưới đó.
Cô không kịp né, điện thoại lại vang lên âm báo tin nhắn của Bác Diên
Bác Diên: “Bây giờ anh về được chưa, bên ngoài lạnh quá.”
Trì Lục: “Không được.”
Bác Diên: “Được rồi, lúc nào muốn anh về thì nhắn tin cho anh.”
Trì Lục: “Tối nay đừng có mơ.”
Hai người cứ thế trò chuyện, nhìn Bác Diên đi ngày càng xa, Trì Lục mới nhận ra cảm giác mất mác ngày càng nhiều, thậm chí còn trở nên bực bội.
Người này không thể dỗ mình thêm chút nữa hay sao, nói không chừng dỗ thêm vài câu ngon ngọt lại được.
Sau đó, Trì Lục hờn dỗi ăn sạch cơm anh làm cho mình, trút giận xong thì về phòng ngủ.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Bác Diên không đi đâu xa, cũng không thực sự tức giận vì chuyện này, cho nên cô mới không kiêng nể gì.
Nhưng khi tỉnh dậy, Bác Diên vẫn chưa quay về.
Trì Lục giận lên gọi điện thoại cho anh, hung hăng hỏi: “Thầy Bác giờ anh đang ở đâu?”
Bác Diên: “Sao thế?”
Giọng anh bình tĩnh, không nghe ra tí xao động nào.
Trì Lục nghe thế càng giận, cảm thấy chỉ có mình mình nổi điên thôi, còn anh thì chẳng xem cảm xúc của cô ra gì.
Cô nhắm mắt, giận đùng đùng xuống giường đi ra ngoài: “Không quay lại thì đừng bao giờ về nữa.”
Bác Diên: “…”
Trì Lục vừa nói vừa đổi giày, lẩm bẩm: “Bộ anh không thể dỗ người ta thêm chút nào nữa à?”
Đang khi nói chuyện, cô đổi giày xong đưa tay mở cửa.
Vừa mở ra thì gặp người đàn ông đứng ngoài cửa.
Hoàn cảnh căn hộ của Bác Diên khi đó rất kém.
Tiểu khu không có thang máy, toàn phải đi thang bộ, hành lang thì gió to, cửa sổ cũng bị vỡ nhiều, bao nhiêu gió lạnh bên ngoài đều thổi vào khiến người ta tê tái.
Trì Lục bối rối, nhìn chóp mũi đỏ