Edit: Hâm Còi
Trì Lục choáng váng, đang muốn nhắc nhở anh nơi này là văn phòng làm việc thì người đàn ông trước mặt liền chặn môi cô lại, cô chẳng còn thời gian để mở miệng nhắc nhở.
Trì Lục khẽ chớp mắt, không bao lâu sau cũng bị những cái hôn của Bác Diên làm cho mơ màng, vô thức chủ động ôm anh đáp lại.
Cô ngồi trên đùi anh, càng thuận lợi cho động tác của Bác Diên.
Thân thể hai người dán chặt vào nhau không kẽ hở, lưỡi bị môi người đàn ông câu lấy, không còn nơi nào để trốn.
Âm thanh nức nở của Trì Lục vang lên, bị đau nên muốn đẩy anh ra, Bác Diên thoáng lui về sau một chút, một tay ôm lấy cô đặt lên bàn làm việc.
Mặt bàn lạnh băng khiến cô cảm thấy hơi không thoải mái.
Cô nhíu mày mơ màng nói: “Lạnh.”
Yết hầu anh khẽ di chuyển, ậm ừ đáp lại: “Ừ.”
Một giây sau, bàn tay của anh để xuống làm tấm đệm cho cô, lòng bàn tay ấy ấm áp lại rộng rãi, Trì Lục không cảm thấy lạnh nhưng thay vào đó là sự xấu hổ đang lan rộng, một loại cảm giác thẹn thùng mà không thể diễn tả bằng lời.
Cô mất tự nhiên, di chuyển hai chân, giương mắt nhìn Bác Diên: “Anh…”
“Hử?”
Bác Diên cúi đầu lại đụng vào môi cô, không nhanh không chậm hôn xuống: “Còn lạnh không?”
“Không phải.”
Trì Lục đỏ mặt, có chút khó chịu: “Anh có thể bỏ tay ra được không?”
Bác Diên nhìn chằm chằm đôi tai đang dần trở nên đỏ bừng của cô rồi khẽ cười: “Không thể.”
Anh mở miệng di chuyển từ môi cô kéo lan sang một bên, rồi từ từ dừng lại bên tai Trì Lục, vươn đầu lưỡi ra liế.m một cái.
Cơ thể Trì Lục cứng đờ, cảm nhận được nhiệt độ vừa nóng vừa lạnh nơi lỗ tai, sự tê dại từ cột sống lặng lẽ lan rộng ra, thiếu chút nữa khiến cô bị hạ gục.
“Đừng hôn chỗ đó.”
Lỗ tai cô là nơi m.ẫn cảm nhất.
Nghe cô nói thế, Bác Diên lại càng lưu luyến chỗ đó không rời.
Anh ngậm lấy vành tai rồi m.út nhẹ, giống như đang đùa giỡn, khiến tim cô đập liên hồi.
Mi mắt Trì Lục run lên, thân thể không còn sức lực, đôi tay nắm chặt lấy áo anh, cố gắng khiến bản thân không ngã xuống.
Không biết đã qua bao lâu Bác Diên mới miễn cưỡng bỏ qua cho Trì Lục.
Trì Lục ngơ ngác mấy giây, chớp chớp mắt nhìn anh: “Không… Không tiếp tục hả?”
Ánh mắt Bác Diên nặng nề nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Anh có thể tiếp tục hả?”
“…”
Trì Lục mím môi, hờn dỗi liếc anh một cái.
Bác Diên cắn môi dưới, một tay bế cô lên: “Lần sau đi.”
Anh nhìn đồ Trì Lục đang mặc trên người, khẽ nuốt nước bọt, giọng khàn hẳn đi: “Em không có quần áo ở đây để thay.”
Nếu như là ban đêm hoặc cuối tuần, Bác Diên chắc chắn sẽ tiếp tục.
Nhưng hôm nay không được.
Người ngoài đều biết hôm nay Trì Lục đến đây, tối nay cũng không tránh được sẽ có người ngoài vào phòng, mặc dù Bác Diên sẽ không để ý người khác nói anh thế nào nhưng anh rất cẩn thận danh tiếng của Trì Lục.
Trì Lục bị anh làm cho đỏ mặt tới mang tai, nhịn không được đánh nhẹ anh một cái: “Nơi này có phải phòng làm việc của em đâu.”
Sao lại có quần áo cô ở đây cơ chứ.
Bác Diên cười rất nhẹ, môi chạm khẽ vào môi Trì Lục: “Ừ lỗi anh, lần sau anh chuẩn bị nhé.”
“…”
Cái chủ đề 18+ này cô cảm thấy nên tạm ngưng nó ở đây được rồi.
Trì Lục liếc anh, có chút ngập ngừng: “Vậy anh… vào nhà vệ sinh rửa mặt cái đi.”
Bác Diên nhướng mày nhìn cô đầy ý tứ.
Trì Lục cũng không e dè, đối mặt với anh một lúc rồi rủ mắt xuống.
Tư thế hai người ôm ấp như thế, trên cơ thể có phản ứng thế nào Trì Lục đều cảm nhận được.
Nghe cô nói vậy Bác Diên bỗng thay đổi ý định: “Vậy em làm gì?”
Trì Lục nhìn anh: “Em nói anh đi, chứ không phải em.”
“Ừ.” Bác Diên thản nhiên nói: “Em giúp anh.”
Trì Lục: “…”
Tai cô ửng hồng, không tự nhiên liếc nhìn anh một cái rồi cười: “Thầy Bác.”
“Sao?”
“Anh đúng thật là…” Trì Lục nghĩ nghĩ, không biết dùng từ gì để mô tả cho đúng.
Bác Diên cúi đầu cọ vào mũi cô, thấp giọng hỏi: “Thật là làm sao?”
“Thấy sắc mờ mắt.”
Bác Diên cười, cúi đầu ngậm môi cô, nhấc người cô đặt lên bồn rửa mặt, hai tay chống hai bên, thản nhiên thừa nhận: “Ừ.”
“…”
Hai người dây dưa trong phòng tắm của văn phòng một hồi lâu, lúc bước ra khỏi đó, cả mặt cả lỗ tai Trì Lục đều đỏ hết.
Cô nhìn bàn tay mình, có ý định chặt bỏ cho rồi.
Rõ ràng là tới ăn cơm với anh, cớ gì mọi thứ lại phát triển theo chiều hướng đen tối cấm trẻ em vậy nè?
Bác Diên nhìn vẻ mặt không vừa ý của cô, cong môi cười: “Ghét bỏ thế cơ à?’
Trì Lục liếc anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Sau này em không đưa cơm cho anh nữa đâu.”
“Được.” Bác Diên hào sảng đáp ứng: “Em đến là được rồi.”
Trì Lục: “…”
Ý cô đâu phải như thế này đâu.
–
Hai người ăn cơm, Bác Diên vừa nhìn đồ ăn là biết ngay là Trì Lục tự làm.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, giữa h.ai ch.ân mày miễn cưỡng hiện lên ý cười: “Bận rộn trong bếp lâu lắm đúng không?”
“Không lâu lắm đâu.”
Trì Lục cười: “Anh nếm thử đi, em thấy hôm nay tay nghề nấu ăn của em đạt đến cực đỉnh.”
Bác Diên cười: “Được.”
Lúc đợi anh ăn cơm, Trì Lục thỉnh thoảng có nói chuyện linh tinh với anh.
Bởi vì sắp tới sẽ xa nhau một thời gian, cô huyên thuyên nói những câu chuyện không đầu không đuôi cho anh nghe.
Bác Diên bên cạnh an tĩnh nghe, phối hợp phụ họa vài câu.
Cơm nước xong xuôi Trì Lục cũng không đi.
Bác Diên còn công việc phải làm, cô chuyển cái ghế đến bên cạnh anh, yên lặng ngồi chơi điện thoại.
Bác Diên cảm thấy buồn cười, nhìn cô gái buồn chán bấm điện thoại bên cạnh mình, có chút đau đầu.
“Em có muốn đi ngủ chút không?”
Trì Lục gục xuống bàn từ chối: “Không đâu, em ngồi đây chơi một chút.”
Nói xong cô giương mắt nhìn anh: “Em làm phiền anh hả?”
Bác Diên lắc đầu: “Không có.”
Anh nghiêm túc suy nghĩ mấy giây: “Nhưng có ảnh hưởng đến anh.”
Trì Lục: “…”
Cô im lặng một chút rồi nghiêm túc hỏi lại: “Hai câu đó khác nhau chỗ nào?”
Bác Diên cười: “Có chứ.”
Anh liếc nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm: “Em ở bên cạnh dù chẳng cần làm gì thì anh cũng sẽ không tập trung được.”
Trì Lục nghẹn, hiểu ý tứ anh nói.
Cô cắn môi dưới, mí mắt run lên, ngay thẳng nói lại: “Cái đó là do anh, không phải do em.”
Bác Diên cong môi cười: “Ừ, là anh không tự chủ được.”
Trì Lục: “…”
Cô liếc anh một cái, thôi không nói lại người đàn ông này.
“Anh làm việc nhanh đi, tối còn ra sân bay.”
“Ừ.”
Văn phòng yên tĩnh trở lại một lần nữa, Trì Lục chơi điện thoại, lương tâm có hơi bị cắn rứt, cô yên lặng đứng dậy đi ra ngoài, pha cho Bác Diên