Edit: Hâm Còi
(*) Quần hạ chi thần: Bề tôi dưới váy thần
Nghe bốn chữ “đàn ông xa lạ” này khiến Trì Lục bật cười.
Cô vừa cười vừa liếc Bác Diên hỏi: “Ai là người đàn ông xa lạ anh nói?”
Bác Diên nhìn như đang cảnh cáo cô.
Trì Lục cười khẽ một tiếng, gật đầu nói: “Vâng ạ, hơn mất tháng không gặp nên có thể xem như người xa lạ.”
“…”
Không hiểu sao Bác Diên cảm thấy cô đang có ý khác.
Giống như đến đây là Trì Lục bắt đầu tìm anh ta tính sổ.
“Anh còn nhớ lần trước em về nước tham gia sự kiện không?” Mắt cô sáng rực nhìn anh cười: “Em lạc mất đồ vật ở chỗ anh, anh đã nói với em cái gì?”
Bác Diên: “…”
Trì Lục đối mặt với lời xin lỗi nhanh chóng mà chẳng có chút thành ý gì của anh.
“Một câu xin lỗi là xong được sao?” Cô hừ nhẹ: “Lúc đó em bị tổn thương lắm.”
Giọng Bác Diên trầm trầm nói: “Anh cũng bị tổn thương.”
“…”
Trì Lục nghẹn, đối mặt với ánh mắt của anh mấy giây.
Nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh, cô chợt hiểu ý.
Nếu như không phải bị cô tổn thương sâu sắc thì anh không nỡ nói nặng lời với cô như thế.
Trong thế giới tình cảm của hai người, khó tránh khỏi những lúc lời nói không như ý của mình.
Hai người im lặng đối mặt một lát rồi Bác Diên lên tiếng trước: “Nghĩ gì thế?”
“Không ạ.” Trì Lục nháy mắt mấy cái: “Anh mua cho em ly trà sữa đi em sẽ hết giận.”
Bác Diên bật cười: “Dễ vậy à?”
Trì Lục nhìn anh nói nhỏ: “Vậy thì sau đó anh dẫn em đi ăn một bữa ngon là được.”
“Được.” Anh không nhịn được cười ồ lên: “Dẫn em đi.”
Mua cho Trì Lục một ly trà sữa, lại dẫn cô đi dạo phố rồi ghé nhà hàng cô hay thường đến ăn.
Màn đêm buông xuống, hai ba ngọn đèn ven đường tỏa sáng ánh lên mặt đường một màu vàng nhẹ khiến người khác cảm thấy ấm áp và thoải mái.
Cho dù là gió đêm cũng không khiến người khác cảm thấy lạnh.
Có đôi khi Trì Lục thật sự thích cùng Bác Diên sống một cuộc sống bình dị ấm áp đơn giản như thế này.
Thanh thanh thản thản nhưng tràn ngập tình yêu.
–
Ngày kế tiếp Trì Lục hẹn Văn Hạo gặp mặt.
Ngoài miệng Bác Diên cứ nói mãi là muốn làm vệ sĩ cho cô, nhưng thực tế thì anh rất yên tâm để cô đi một mình.
Anh không tiện đi theo cho lắm.
Lúc Văn Hạo trông thấy cô thì hơi bất ngờ: “Một mình em?”
Trì Lục: “…”
Cô khẽ ừ: “Chứ không thì mấy người?”
Văn Hạo cười, đẩy tách cà phê tới trước mặt cô: “Không phải Bác tổng đã tới đây rồi sao?”
Trì Lục gật đầu.
Anh ta liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Anh ta yên tâm để một mình em đi ăn với anh à?”
“…”
Trì Lục dò xét nhìn anh ta: “Văn tổng nói bạn trai tôi như thế hình như hơi keo kiệt quá.”
Văn Hạo nhướng chân mày, không nói gì thêm.
“Em muốn ăn gì?”
“Anh chọn đi.” Trì Lục cười: “Tôi ăn gì cũng được.”
Văn Hạo cũng biết thói quen của cô, gọi hai món ít calo mà cô có thể ăn xong mới nói chuyện với cô.
“Lần này về lại đây cảm thấy thế nào?”
“Không có cảm giác gì khác.” Trì Lục im lặng một chút rồi thành thật nói: “Cảm thấy không khác gì với ngày xưa.”
Văn Hạo cười khẽ, liếc nhìn cô: “Anh nghe nói hai ngày trước em cãi nhau với Mạnh Xảo.”
“…”
Trì Lục nhấp một ngụm cà phê, bỗng nhiên cảm giác không quen với vị cafe kiểu châu âu.
Có thể cuộc sống của cô gần đây quá ngọt ngào, cô không muốn quay lại thử một lần nào nữa.
Cô ngẩng đầy nhìn anh ta: “Anh nghe ai nói.”
Văn Hạo nhìn chằm chằm cô thêm vài lần rồi mới nói: “Em nghĩ sao?”
Trì Lục: “Không biết.”
Văn Hạo trầm mặc: “Anh chợt phát hiện, giống như anh chưa từng hiểu được em.”
Trì Lục ngẩn người, cô suy nghĩ vài giây rồi nói: “Có khả năng là vậy.”
Hai người ngồi đó không nói gì.
Văn Hạo đổi chủ đề để cho Trì Lục không còn cảm thấy vướng bận chuyện này nữa.
Có nhiều chuyện đã thuộc về quá khứ, nhắc lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Văn Hạo hiểu, Trì Lục cũng biết.
“Anh nghe nhân viên trong công ty nói.” Anh ta thấp giọng đáp: “Công ty lời ra tiếng vào khá nhiều.”
Thái độ Trì Lục lạnh nhạt: “Không có gì, tôi nghĩ bên trong giới chắc cũng sẽ truyền tin ra.”
“Chuyện hai người các em không hợp nhau, mọi người đều biết.”
Trì Lục cười: “Rất tốt.”
Không hợp chính là không hợp, cô không muốn chỉ vì nguyên nhân nào khác mà giả vờ như mối quan hệ giữa bọn họ tốt hơn.
Văn Hạo bị cô làm cho nghẹn lời, không còn cách nào khác.
Anh ta nhìn cô: “Có biết vì sao hôm nay anh hẹn em ăn cơm không?”
“Anh đến làm thuyết khách à?” Trì Lục động não một chút là có thể đoán ra ngay.
Văn Hạo gật đầu: “Công ty cử đến, Mạnh Xảo hiện giờ được xem là trụ cột công ty, Từ Thanh Nghiên và em đều đã rời đi nên không hy vọng ba người các em cãi nhau quá lớn.”
Anh ta phân tích: “Hai ngày nữa là bắt đầu Tuần lễ thời trang, các em đương nhiên sẽ phải gặp mặt, cho dù là phía sau cánh gà nhưng vẫn là phía trước ống kính truyền thông, nhắc tới đối phương hy vọng em có thể nể tình một chút.”
“…” Trì Lục không lên tiếng.
Cô biết Văn Hạo là bị ép buộc bởi cấp trên, cô trầm tư giây lát rồi nhìn anh ta: “Ý của anh là nếu truyền thông hỏi những vấn đề khó thì tôi phải giúp cô ta vượt qua?”
Văn Hạo gật đầu.
“Làm không được.” Trì Lục không chút do dự nói: “Truyền thông không hỏi tôi sẽ không chủ động đề cập tới, nhưng nếu có thì tôi sẽ ăn ngay nói thật.”
Cô nhìn Văn Hạo, bình tĩnh nói: “Anh không phải không biết cô ta như thế nào với tôi, với Thanh Nghiên.”
Nói chuyện đến đây Văn Hạo cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Thật ra trước khi đến đây, anh ta đã biết trước Trì Lục sẽ không đồng ý.
“Câu trả lời của em nằm trong dự đoán của anh.”
Trì Lục nhướng mày: “Đã biết trước mà anh còn hỏi tôi?”
“Hết cách rồi.” Văn Hạo cười, tỏ vẻ nhẹ nhõm: “Nhiệm vụ cấp trên giao, tóm lại là đi cho đúng thủ tục.”
Trì Lục không khách sáo trợn mắt.
Đồ ăn được mang ra, Trì Lục cúi đầu ăn.
Hai người trò chuyện như những đồng nghiệp bình thường, đang nói thì đột