Bóng người từ cầu thang vội vàng chạy xuống là một người bạn tốt khác của tôi Dương Thần.Có lẽ là quá vội vàng, ngay cả quần áo Dương Thần cũng chưa kịp thay, vẫn là bộ quần áo cậu ta mặc lúc làm việc thường ngày, áo vest phá cách, chiếc quần màu xanh, chân đi tông, trên tay cầm theo núi nilong màu đen căng phồng, toàn thân có mùi thịt.Nhìn thấy tôi ngơ ngác, Dương Thần sốt ruột hỏi: Nhìn tôi làm gì, tôi hỏi cha cậu có làm sao không?Tôi liếm liếm môi, không biết phải trả lời như thế nào.Đúng lúc đó, người bác sĩ lúc nãy giục tôi đi đóng viện phí lại đi từ phòng phẫu thuật ra nói: “Người nhà bệnh nhân đâu? Có chuyện gì vậy? Sao vẫn chưa đi đóng tiền viện phí?”“Phải đóng bao nhiêu?” Dương Thần ngẩng đầu hỏi.Bác sĩ trả lời: “Bệnh nhân có rất nhiều vết thương ở bắp chân phải, phải mượn thiết bị của bệnh viện khác, mấy người không đóng tiền, thiết bị sẽ không chuyển qua đây, xảy ra chuyện gì thì đừng có đổ lỗi cho bệnh viện, còn truyền máu nữa, nếu như không đóng tiền, thì máu cũng không được truyền đến đây, trước tiên hãy đóng hai vạn tệ đi, thừa thì trả lại, thiếu thì bù sau.”Tôi lo lắng hỏi lại: “Lúc nãy anh không phải nói rằng đóng một vạn hay sao?”Bác sĩ nói thẳng, lúc nãy cậu không nói cho tôi biết, còn vết thương ở chân, phía sau lưng cũng có vết thương.Dương Thần cầm lắc lắc túi ni lông đen đó, sau mấy giây im lặng, cậu ta nói: “Đóng trước một vạn năm trăm tệ được không? Bây giờ trên người tôi không có nhiều tiền như vậy, sáng sớm ngày mai, tôi nhất định sẽ nghĩ cách bù số tiền còn thiếu đó.”Bác sĩ từ chối: Nếu như người nhà bệnh nhân nào cũng như mấy người thì làm sao mà chúng tôi tiến hành được? Đừng làm lỡ thời gian nữa, nhanh chóng đi mượn bạn bè thân thích tiền đi, trì hoãn thời gian chữa bệnh tốt nhất, sau này mấy người có hối hận cũng vô dụng.Hai mắt tôi đỏ hoe, suýt khóc, mím môi van xin: “Bác sĩ, xin anh đó, sáng sớm ngày mai, tôi nhất định sẽ nộp nốt số tiền còn lại.”Bác sĩ kiên quyết lắc đầu, nói: “Không được, đây là quy định! Không đóng tiền thì mấy người chuyển bệnh viện khác đi.”Vào lúc tôi lo lắng đến nỗi suýt quỳ xuống, thì bên cạnh vang lên một giọng nói: “Bác sĩ Lưu, đó là bạn của em, em bảo lãnh giúp họ, ngày mai họ nhất định sẽ nộp nốt số tiền còn lại.”Hồ Thiên Tiêu đứng bên cạnh tôi nhẹ nhàng lên tiếng.“Vậy sao.....” Sự lạnh lùng của bác sĩ giảm đi phần nào, sau đó gật đầu nói: “Vậy thì trước tiên hãy đóng một vạn năm trăm tệ đi, nhưng mà trước buổi trưa ngày mai phải nộp số tiền còn lại, không thì tôi cũng khó xử lí.”Cô cười nói: “Cảm ơn anh Lưu.”Bác sĩ nhìn chúng tôi một lúc, sau đó quay người đi vào phòng phẫu thuật.Dương Thần cũng choáng váng không kém, quan sát Hồ Thiên Tiêu mấy giây, sau đó vỗ nhẹ vai tôi nói, tôi đi nộp tiền trước, còn lại chúng ta từ từ nghĩ cách.Nói xong, Dương Thần quay người chuẩn bị rời đi.Nói thật lòng, lúc này tôi đang cảm thấy rất bất ngờ và cảm động.Bất ngờ là trong lúc tôi rơi vào đường cùng, không có người bạn nào muốn đưa tay ra giúp đỡ, vậy mà Dương Thần, người coi trọng tiền hơn cả tính mạng, lại vội vàng chạy đến đây giúp đỡ tôi.Cảm động đó là vì người con gái tối qua tôi còn thề rằng nếu gặp lại nhất định sẽ dạy dỗ cô ấy một bài học, giờ phút này lại đứng ra bảo lãnh giúp tôi, phải biết rằng quan hệ của chúng tôi không tốt đến mức ấy, ngay cả mấy giây trước, ánh mắt nhìn nhau cũng không đủ thiện cảm.Đợi Dương Thần rời đi, tôi đưa tay lên xoa xoa mũi, sau đó nhìn Hồ Thiên Tiêu một cách chân thành nói “cảm ơn”.Hồ Thiên Tiêu trực tiếp kéo khẩu trang lên, lạnh lùng nói: “Không cần, lương y như từ mẫu, tôi không muốn có lỗi với đạo đức nghề nghiệp của tôi, còn nữa, tôi chỉ cảm thấy đáng thương cho bệnh nhân thôi, không liên quan gì đến anh cả, nếu như anh là đàn ông, thì ngày mai nhớ nộp số tiền còn lại.”Không đợi tôi nói thêm, cô ấy trực tiếp rời đi.Tôi đứng dựa vào tường, kiềm chế để những giọt nước mắt không rơi xuống má.Vừa rồi, tôi vô ý nhìn được bảng tên của cô ấy, biết được cô ấy tên là Giang Tĩnh Nhã, tôi nghĩ cả đời này tôi cũng không quên được cô gái cười lên trông giống hệt thiên sứ này.Hơn nửa tiếng sau, tôi cùng với Tiền Long và Dương Thần ngồi ở ghế băng dài trước cửa phòng phẫu thuật, im lặng hút thuốc.Hút chưa hết một điếu thuốc, Tiền Long ho khan hai tiếng nói: “Lãng, cậu đừng ghét tôi nói chuyện khó nghe, lần này cha cậu quả thật chơi quá đáng rồi, cược nhỏ, vô hại thì không sao, nhưng hoàn cảnh chúng ta như thế nào cha cậu không hiểu sao, còn cược cả căn nhà đó, lúc nãy tôi trở về tìm ngón tay, người của Hầu Lai Tử đã ở đó rồi, trong tay người ta còn có giấy nợ do cha cậu kí, cảnh sát cũng không thể làm gì được.”Dương Thần giẫm chân lên giày của Tiền Long, nhíu cậu biểu thị: Im miệng đi được không? Nếu như biết trước hậu quả như thế này, thì chỉ có tên ngốc mới đi đánh cược.Tôi khịt mũi nhìn Dương Thần, nói: “Thần Tử, muộn nhất trong vòng một tháng, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu.”Hoàn cảnh gia đình của Dương Thần, tôi hiểu rất rõ, cha mẹ cậu ta đều đi làm thuê ở bên ngoài, trừ cậu ta ra, gia đình còn