Sau khi Tô Mộc rời đi, Cố Noãn đã thay đổi thái độ trước đây của mình.
Cậu nhiệt tình hỏi Hàn Dương khi nào dọn ra ngoài, chuyển đi đâu, có bạn cùng phòng không? Biết chỗ ở của Hàn Dương không xa trường của mình, Cố Noãn vui vẻ chạy đến thư phòng nói với Quý Mạc rằng cậu muốn tiếp tục ở kí túc xá.
Lý do là "Thử sống độc lập không có gì không tốt."
Cố Noãn nhún nhảy ra khỏi thư phòng, còn kém khua chiêng gõ trống.
Gương mặt tràn đầy vui sướng và ngóng trông một cuộc sống tương lai tốt đẹp.
Quý Mạc: "..."
Dì Từ: "..."
Tiểu Mạnh trong lòng lẩm bẩm, "Lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa."
Cố Noãn nói: "Sao chị lại nhìn em vậy? Anh sắp dọn ra ngoài rồi, tối nay tốt xấu gì cũng phải làm một bữa tiệc lớn để tiễn anh chứ!" Ai không biết còn tưởng rằng tình cảm giữa Cố Noãn và Hàn Dương không mấy tốt đẹp, cậu ước gì anh rời đi ngay lập tức.
Hàn Dương cũng rất ngạc nhiên trước sự khác thường của Cố Noãn, anh nghĩ rằng chuyện này mình còn phải làm tốt công tác tư tưởng với Cố Noãn.
Có thể sẽ phải dỗ cậu rất lâu, có thể sẽ phải giúp Cố Noãn lau nước mắt, hoặc có thể Cố Noãn sẽ khóc trong vòng tay anh như khi còn nhỏ, ngang ngược không nói lý lẽ mà không cho anh đi.
Hàn Dương nghĩ Cố Noãn sẽ dính lấy anh, không thể sống nếu không có anh.
Từ khi còn nhỏ cậu đã như thế.
Nhưng có thể Cố Noãn đã lớn rồi, chính anh mới là người không thể sống nếu không có Cố Noãn.
Loại trưởng thành này thiếu chút nữa làm cho người ta nghẹt thở, cách một bức tường trong trái tim của mình, Hàn Dương không ngừng thu chặt người lại.
Nhưng sự "chấp nhận" dễ dàng của Cố Noãn khiến cho bức tường của anh đột ngột xuất hiện một vết nứt nhỏ.
"Không thể như vậy." Một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, đang cảnh cáo anh.
Hàn Dương trầm mặc chốc lát, giây tiếp theo liền bị Cố Noãn kéo lại suy nghĩ, "Anh ơi, anh còn chưa nói cho em, anh sống một mình hay là có bạn cùng phòng?"
Hàn Dương nhìn đi chỗ khác, thu nạp tâm tư, khôi phục thái độ lúc trước, nhẹ giọng nói: "Anh sống một mình."
Cố Noãn nắm tay, mừng rỡ trong lòng! Haha! Trời cũng giúp mình!
......!
Ngày chuyển nhà của Hàn Dương được ấn định vào chiều thứ ba.
Tình cờ hôm đó Cố Noãn không có lớp học nên đã xung phong giơ tay giúp đỡ.
Đáng tiếc Hàn Dương không có nhiều đồ nên không cần sự giúp đỡ của Cố Noãn.
Vì Cố Noãn có lớp học vào sáng thứ Hai, chú Trương cũng đã xin nghỉ phép vài ngày, cho nên Cố Noãn dự định chủ nhật sẽ trở lại trường.
Quý Mạc vẫn còn công việc trong tay, không có thời gian để đưa Cố Noãn đi, y liền nhờ Hàn Dương.
Cố Noãn trong lòng vui mừng, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.
Quý Mạc giúp Cố Noãn thu dọn một số thức ăn, lần nào cũng dặn dò: "Nhớ uống thuốc này sau bữa ăn, không được để bụng đói.
Thứ năm ba sẽ đến đón con đi tái khám.
Con kiểm tra thời khóa biếu hôm đó mấy giờ tan học, ba sẽ đăng ký."
Cố Noãn thực sự khá kiêng kỵ khi Quý Mạc nói về chuyện tái khám trước mặt Hàn Dương, cậu nhăn nhó muốn chuyển chủ đề, "Con biết rồi, ai, con thực sự không muốn đi học."
Quý Mạc nói: "Nếu hôm nay không đi, sáng mai ba sẽ đưa con đến trường."
"Không cần đâu ba.
Con không thích dậy sớm, hơn nữa ba cũng không tiện đường mà.
Từ trường đến chỗ làm của ba quá xa." Cố Noãn đứng cạnh Hàn Dương, "Anh đưa con đi là được rồi."
Có thể thấy rằng, Cố Noãn đang thực sự rất cao hứng.
Khi lên xe, Cố Noãn đã chủ động ngồi vào ghế phó lái, đưa tay sờ chân, trên mặt gần như viết bốn chữ "Em hạnh phúc quá" thật lớn.
Chặng đường về trường không dài, chỉ hơn ba mươi phút.
Thật không may, hôm nay trên đường bị kẹt xe, thời gian kéo dài đều bị chiếc xe tư nhân có không gian hạn chế này ép vào.
Cố Noãn quan sát dòng xe cộ đang di chuyển chậm chạp, chậm rãi ngáp một cái rồi nhìn xuống lịch học trên điện thoại.
Lúc này, Tô Mộc gửi qua cho cậu một phiếu giảm giá 20% của một cửa hàng gà rán.
Quán này Cố Noãn có biết, khi vào lớp cậu đã nghe hai cô bạn ngồi bàn đầu nhắc đến.
Đây hình như là một cửa hàng nổi tiếng trên Internet ở phố ăn vặt sau trường học, gần đây tình cờ có sản phẩm mới, phát rất nhiều phiếu giảm giá.
Tô Mộc: [Quán này thật là keo kiệt, sáng nay vừa phát phiếu, tám giờ tối nay liền hết hạn.]
Cố Noãn liếc nhìn thời gian, đã năm giờ.
Với tốc độ này, ước tính phải tới sáu giờ mới đến trường.
Cậu sợ Hàn Dương đói bụng, hỏi anh: "Một lát nữa đến trường cũng muộn rồi, anh có muốn đi ăn tối với em không? Tô Mộc gửi cho em một phiếu giảm giá gà rán, có cái này không cần xếp hàng chờ chỗ."
Cố Noãn nhớ khi còn nhỏ Hàn Dương giống cậu, rất thích gà rán.
"Lần sau đi, anh có chút chuyện riêng." Hàn Dương bật điều hướng, chuyển sang một tuyến đường khác, muốn từ lối ra tiếp theo đổi một con đường khác không bị kẹt xe.
Hôm nay tình cờ hỏi Quý Mạc mượn xe, có lẽ sẽ không đến muộn.
Nếu là trước đây, về cơ bản Cố Noãn nói cái gì, Hàn Dương sẽ làm theo cái đó.
Dù không học chung một lớp nhưng bọn họ hầu như là như hình với bóng.
Có lẽ là do cả hai đều đã trưởng thành nên Cố Noãn cảm thấy Hàn Dương ít nói hơn trước.
Cậu mất mát cúi đầu xuống: "Được."
Đột nhiên, tay của Hàn Dương đặt trên