Sự thật đã chứng minh, sao sinh viên đại học hiện đại lại muốn chui lỗ chó?
Cố Noãn đúng là sẽ đi qua cửa sau, nhưng cánh cửa bị cây cỏ trên tường che khuất, không dễ thấy lắm, ngược lại, lỗ chó cạnh cửa đặc biệt đáng chú ý.
Hàn Dương nói xong mới nhìn thấy cửa sau, xấu hổ đến mức suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Cố Noãn ngẩn ra, không hiểu Hàn Dương đang nói cái gì.
Một lúc sau, cậu mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào lỗ chó rồi lại nhìn Hàn Dương.
Hai người nhìn nhau.
"Anh sẽ không nghĩ em đi vào từ chỗ này chứ?"
"..."
Hàn Dương không nói nên lời, anh thật sự nghĩ như vậy đó.
May mắn thay, Cố Noãn không chỉ là người biết tìm đường xuống mà còn là người có thể nhường người khác bậc thang để đi xuống.
Cậu chỉ chỉ cái cửa nhìn không được rõ ràng lắm, nói với Hàn Dương: "Em đi đường này, lỗ chó quá nhỏ, em chui không lọt."
Ký túc xá của họ không cho phép nuôi chó lớn, ngay cả lỗ chó cũng nhỏ xíu.
Hàn Dương hơi run: "Được." Anh nói, "Muộn rồi, em mau vào đi thôi."
Cố Noãn đặt tay lên nắm cửa, không có ấn xuống, quay người lại gần Hàn Dương: "Anh, em vừa nói..." Cậu nắm lấy góc áo của Hàn Dương.
Thói quen này từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi, mỗi lần làm nũng lại lấy ra dùng: "Học kỳ này em không có nhiều tiết học, sau này em có thể thường xuyên đến chỗ anh chơi được không?"
Hàn Dương không có lập tức đồng ý, "Cuối tuần nếu có thời gian, anh sẽ về nhà."
"Bình thường khẳng định anh không có thời gian."
"..."
Cố Noãn không muốn làm cho Hàn Dương khó xử, cắn chặt môi dưới, "Không tiện thì thôi vậy." Cậu buông lỏng tay, đầu ngón tay chạm nút góc áo của Hàn Dương, siết chặt, "Thỉnh thoảng đến có được không.
Em chắc chắn sẽ rời đi sớm, em đến thăm anh một chút thôi, không quấy rầy công việc của anh"
Anh bận chuyện của anh, em làm chuyện của em.
Khi Hàn Dương ở nước ngoài, Cố Noãn đã phải dùng những cuộc gọi video để giải nỗi khổ tương tư.
Bây giờ cả hai đã ở cùng một thành phố, ai còn muốn làm bạn qua mạng?
Hàn Dương nhìn Cố Noãn cố chấp, trong thời gian ngắn anh không biết nên nói cái gì: "Anh không có ý đó."
Cố Noãn ngước nhìn anh.
Hàn Dương trầm giọng, ánh mắt rơi trên khuôn mặt ủy khuất của Cố Noãn, "Sau này có thể anh sẽ thường xuyên đi sớm về muộn.
Nếu em muốn đến phải nói trước với anh."
"Đương nhiên rồi!".
Cố Noãn được cho phép nhảy dựng lên vì vui mừng, một lúc cao hứng liền ôm lấy cánh tay Hàn Dương xoa xoa, "Em vào trước nhé."
Hàn Dương bị hành động của cậu làm cho buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên, mỗi lần gặp Cố Noãn biểu tình trong mắt anh luôn ôn hòa như đang nhìn vào một tia sáng dịu dàng.
Mà mọi chuyện đều có ngoài ý muốn, cửa sau của ký túc xá lại là một trong số đó.
Cố Noãn vẫy tay tạm biệt Hàn Dương, một tay cầm nắm cửa, vừa ấn vừa đẩy.
Này, thật kỳ lạ, sao không đẩy ra được thế này?
Cố Noãn không tin ma quỷ.
Cánh cửa này lúc thường người khác còn không biết.
Cậu cũng do tình cờ phát hiện ra nó cách đây vài ngày.
Lần trước cậu còn sử dụng cánh cửa này để đi đường tắt đến giảng đường.
Tại sao hôm nay nó lại bị khóa?
Cố Noãn không bỏ cuộc, mở thêm một lần nữa, nhưng vẫn không được.
Cậu chậm rãi quay người lại, phát hiện Hàn Dương đã đi tới bên cạnh mình, "Bị kẹt không mở ra được sao?"
"Hình như bị khóa." Cố Noãn ngửi thấy mùi hương bạc hà trên người Hàn Dương, ôm lấy cặp sách: "Anh, không phải anh có việc sao, anh đi trước đi, em đến cửa hàng tiện lợi ngồi một đợi một lát là được rồi."
Để tránh mặt học trưởng, ngay cả cổng chính của ký túc xá Cố Noãn cũng không vào được.
Hàn Dương thấy vậy làm sao có thể yên tâm rời đi: "Tại sao em lại trốn tránh hắn?"
Cố Noãn không thể nói ra, cậu không muốn Hàn Dương biết cậu đang bị một Alpha đẹp trai như vậy theo đuổi, cậu vẫn thật lòng theo đuổi Hàn Dương đây nè.
Tuy nhiên, Hàn Dương không biết Cố Noãn đang bị theo đuổi, còn nghĩ người ta một lòng muốn gây khó dễ cho Cố Noãn.
Dù sao tai nạn lần trước của Cố Noãn đã trở thành một nút thắt trong lòng Hàn Dương, anh liếc nhìn thời gian nói với Cố Noãn, "Anh đi đuổi hắn."
"Không cần!" Cố Noãn nắm lấy tay của Hàn Dương, "Có lẽ anh ta sẽ lập tức rời đi."
Hàn Dương trở nên có chút nóng nảy, cảm xúc này dĩ nhiên không nhằm vào Cố Noãn.
Anh chỉ ghét tất cả những gì gây khó dễ cho Cố Noãn.
"Anh ơi, anh đi trước đi."
Hàn Dương không chịu nghe cậu nói, đi thẳng đến trước cửa ký túc xá.
Cố Noãn muốn ngăn anh lại, nhưng Hàn Dương bây giờ đã là một người đàn ông cao lớn, Cố Noãn không còn ngăn cản được nữa.
"Chờ đã!"
Hàn Dương bị cậu ngăn lại hai lần, cuối cùng giọng nói cũng có chút cảm xúc, "Lúc bị bắt nạt sao em không nói cho anh biết?" Hàn Dương giữ vai cậu lại, "Tránh ra."
Trong lúc cấp bách, Cố Noãn không thể làm gì khác hơn là đành phải ôm lấy Hàn Dương, dán cằm của mình vào trong ngực Hàn Dương, ngẩng đầu lên, đành phải nói thật, "Anh, anh hiểu lầm rồi! Anh ta, anh ta chỉ muốn theo đuổi em!"
Trong nháy mắt Hàn Dương dừng lại, lòng bàn tay cứng ngắc.
Cố Noãn ôm lấy anh và dần đỏ mặt.
"Em đã từ chối anh ta mấy lần rồi, nhưng anh ta vẫn theo đuổi em.
Anh ta không phải người xấu, cũng không có bắt nạt em, còn mang thức ăn đến