Cố Noãn hoàn toàn không biết tâm tư của Hàn Dương.
Cậu nhào vào vòng tay của Hàn Dương, cảm động nói: "Anh ơi, yêu đương thật sự quá tuyệt."
Hàn Dương ôm Cố Noãn, hôn lên trán cậu, tựa hồ hôn làm sao cũng không đủ.
"Anh ơi."
"Ừm."
"Anh ơi ~"
Sau khi Cố Noãn được hôn đến thỏa mãn, cái gì cậu cũng không sợ.
Khi an tâm rồi cậu rốt cuộc cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, dựa vào lồng ngực của Hàn Dương nói: "Em thích anh nhất."
Hàn Dương đáp lại: "Anh cũng vậy." Sau đó anh để Cố Noãn nằm xuống, nhét chăn bông cho cậu, "Được rồi, em ngủ đi, thức khuya không tốt đâu."
Cố Noãn nghe âm điệu thoải mái của Hàn Dương liền ngáp một cái: "Ở trong đoàn phim anh có hay thức khuya không?"
"Thỉnh thoảng." Hàn Dương đứng dậy, giúp cậu vặn đèn trong phòng sang chế độ ngủ, trong ánh sáng mờ ảo, dáng người thon dài của Hàn Dương chìm vào giấc mộng chưa sâu của Cố Noãn.
Cố Noãn dụi mắt, buồn ngủ nói: "Khổ quá, em không muốn anh phải làm việc vất vả.
Hy vọng bộ phim của anh có thể sớm được phát sóng, để anh không cần cực khổ như vậy nữa."
Trước đây, Cố Noãn nghe Hạ Phi nói, chờ Hàn Dương bạo hồng rồi cũng không cần vội vàng chạy đông chạy tây chờ đóng phim, mà là phim chờ anh đóng.
Ngược lại, Hàn Dương khá bình thường: "Làm việc gì cũng vất vả, chỉ cần lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi thật tốt là được."
Cố Noãn cảm thấy những gì Hàn Dương nói có lý, cậu xoay người sang một bên, nắm lấy góc quần áo của Hàn Dương, cố gắng kéo Hàn Dương xuống giường.
Đáng tiếc Hàn Dương không nhúc nhích, Cố Noãn phải chào thua.
Nhưng cậu âm thầm thề lần sau sẽ thành công.
Còn Hàn Dương ngày hôm qua bận rộn để có thể kịp trở về gặp cậu, hiện tại quả thực rất mệt.
Sau khi Cố Noãn ý thức được Hàn Dương mệt mỏi, lập tức tự trách: "Yêu đương khiến em cao hứng nhưng suýt nữa quên mất anh đang rất mệt." Cậu nhanh chóng đẩy Hàn Dương một cái, "Mau đi ngủ đi."
Và những ánh sao cuối cùng trong mắt cậu cũng rơi vào tay Hàn Dương, rốt cuộc đã có điểm dừng.
Cố Noãn cười khẽ: "Em cũng đi ngủ đây.
Trưa mai nhất định có thể dậy ăn cơm cùng anh."
Hàn Dương nghe âm thanh của Cố Noãn, trong lòng tựa như ngâm một lọ mật.
Đã hơn ba giờ sáng, họ thực sự nên đi ngủ.
"Buổi trưa gặp lại."
Hàn Dương đi được hai bước ra cửa liền quay lại.
Cố Noãn khó hiểu, chưa kịp nói gì thì Hàn Dương đã cúi người xuống hôn cậu: "Chúc em ngủ ngon." Mong rằng sẽ sớm đến trưa.
Người không thể rời bỏ đối phương, mặt ngoài là Cố Noãn, nhưng thực tế là Hàn Dương.
Tám giờ sau, lúc 11:23, Cố Noãn tự nhiên tỉnh dậy.
Việc đầu tiên cậu làm khi rời giường không phải đánh răng rửa mặt mà là dùng chân trần chạy đến cửa phòng Hàn Dương, để xác nhận xem đêm qua có phải là mơ hay không.
May là Hàn Dương dậy sớm và có đủ năng lượng để đối phó với những cảm xúc tình yêu của Cố Noãn.
"Vừa rồi anh vừa mới gọi cho chú Quý, chú ấy nói buổi chiều mới có thể trở về, hẳn là anh không gặp được." Hàn Dương để Cố Noãn tắm rửa trước, "Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn, anh sẽ làm cà chua đường cho em."
Sau đó, Hàn Dương đưa tay ra, ôm ngang Cố Noãn lên.
Cố Noãn cả kinh, vội vàng ôm lấy cổ Hàn Dương, đỏ mặt, biết rõ còn hỏi hỏi: "Anh ơi?"
"Mùa này đừng đi chân đất, dễ bị cảm lạnh".
Cố Noãn cười khúc khích: "Ừm!"
Nếu là trước đây, Hàn Dương chỉ đến phòng của Cố Noãn mang đến cho cậu một đôi dép lê, thì bây giờ cư nhiên trực tiếp ôm cậu vào phòng mang dép.
Không hổ là yêu đương, không hổ là bạn trai!
Trong lòng Cố Noãn có mười con hươu đang nhảy dựng, cậu thầm mím môi cười, ôm chặt lấy Hàn Dương.
Sau khi vào phòng, Cố Noãn ổn thỏa mang tất và đi dép.
Hàn Dương nhìn thấy ống quần của cậu đã xắn lên một nửa, ngồi xổm xuống chỉnh lý một chút, hỏi: "Tháng này ngày mấy em đến bệnh viện?"
Lần trước Hàn Dương không đi cùng cậu, Cố Noãn không biết đã sụt mấy cân nước mắt.
Mặc dù Cố Noãn không đề cập đến, nhưng Hàn Dương biết Cố Noãn chắc chắn rất đau, lần này anh không muốn vắng mặt nữa.
"Có thể phải đến cuối tháng mới đi tiêm."
"Cuối tháng?"
Cố Noãn không muốn che giấu Hàn Dương, nói với Hàn Dương về vị giáo sư ở thành phố D.
"Bác sĩ Vương nói tiêm thuốc trước sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra, nên để em sau khi trở về từ thành phố D.
mới lại đến bệnh viện."
"Khi nào mọi người đến thành phố D, anh cũng đi."
"Không cần, thành phố D xa quá.
Anh đi về không tiện.
Có ba đi cùng em là được rồi.
Huống hồ em đã quen với kiểu kiểm tra này, không có vấn đề gì." Cố Noãn không đành lòng để Hàn Dương gấp rút đi xa như vậy, để cho anh ta yên tâm, cậu nói thêm: "Em làm kiểm tra xong sẽ gọi cho anh, nói cho anh biết kết quả kiểm tra, giống như trước đây vậy đó."
Hàn Dương đứng dậy, còn chưa kịp đứng vững đã bị Cố Noãn ôm eo: "Anh à, cuối tháng em đi tiêm, anh đi cùng em được không? Không có tin tức tố của anh, tiêm sẽ rất đau."
Kể từ đêm qua, Cố Noãn đã trở thành một yêu tinh dính người, kỹ năng đeo bám của cậu lại tăng thêm mấy lần.
Hàn Dương không hề cảm thấy phiền chán, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu dính vào người mình: "Anh nhất định sẽ đi cùng em." Anh vẫn không yên lòng, dặn dò: "Sau khi kiểm tra xong nhất định phải gọi cho anh,