Trời xanh mây trắng, mơ mộng là viển vông.
Quý Mạc ngồi trên sô pha trong phòng khách, xoa xoa thái dương, đau đầu nhắm mắt lại.
Trước mặt y, Cố Noãn và Hàn Dương an phận đứng cùng nhau, như đang chờ y thả lỏng.
Quý Mạc đáng thương, trong thời gian ngắn không thả lỏng được, y trầm giọng lắp bắp: "Con, hai đứa..."
Cố Noãn đứng thẳng người, ưỡn ngực, dáng vẻ sẵn sàng chịu mọi mưa gió, bảo vệ Alpha yêu dấu của mình.
Quý Mạc mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt của Cố Noãn, trong lòng khó nói nên lời.
Y hít một hơi thật sâu rồi ngả người ra ghế sô pha, đầu óc choáng váng, có lẽ còn đói hơn.
Sau đó, y nói: "Hai đứa không có gì để nói với ba sao?"
Hàn Dương gật đầu, từ trên bàn cà phê đưa cho y một tách trà nóng: "Chú Quý, chú uống miếng nước trước đi."
Cố Noãn theo sau nói: "Đúng vậy, ba, ba uống nước trước đã."
Quý Mạc hữu khí vô lực cầm tách trà nhấp một ngụm.
"Ba, ba đã bình tĩnh chưa ạ?" Âm thanh của Cố Noãn ngoan ngoãn hỏi.
Quý Mạc nhướng mắt, khó bề tin tưởng nhìn Cố Noãn, như muốn nói: Con nghĩ ba bình tĩnh nổi sao? Tăng ca cả đêm để làm dự án đã đủ phấn khích, về đến nhà bất ngờ thấy hai đứa con trai của mình hôn nhau càng phấn khích hơn.
Ngay cả khi Quý Mạc đồng ý cho hai người yêu đương, nhưng đả kích này vẫn đủ lớn.
Vốn dĩ giữa trưa Quý Mạc không có thời gian trở về, nhưng sau khi tính toán kỹ càng, y phát hiện mình và Hàn Dương đã lâu không gặp nhau, cho nên rất nhớ anh.
May mắn thay, công việc trong tay còn lại khá đơn giản, có thể mang về nhà làm, y như ngựa không ngừng vó lái xe trở về biệt thự.
Ở huyền quan có hai đôi giày.
Đôi giày lớn có hơi cũ là của Hàn Dương và đôi mới nhỏ hơn là của Cố Noãn.
Quý Mạc thấy gót giày của Hàn Dương hơi mòn, ngay cả cửa còn chưa vào đã lấy điện thoại ra đặt mua cho Hàn Dương một đôi giày mới.
Dì Từ vừa đi siêu thị về, nhìn thấy Quý Mạc thì ngạc nhiên: "Tiên sinh, không phải ngài nói buổi trưa sẽ không về sao?"
"Tôi nhớ cục cưng, trở lại xem một chút."
"Đúng vậy, đại thiếu gia đã lâu không về.
Cậu ấy, hiện tại quan hệ với tiểu thiểu gia ngày càng tốt lên, vẫn luôn dính lấy nhau, thật tốt!"
"Chắc là Tiểu Noãn lại quậy phá Hàn Dương." Quý Mạc lắc lắc đầu, y vẫn chưa ăn gì cả, "Chị Từ, giúp tôi chuẩn bị đồ ăn, đơn giản thôi, tôi đói quá rồi."
"Được rồi, tôi đi làm ngay."
Quý Mạc nhìn xung quanh, trong phòng khách và vườn hoa đều không có ai.
Ban đầu y không nghĩ tới việc vào thư phòng, ngược lại là theo thói quen đến phòng của Cố Noãn, gõ cửa, không có tiếng đáp lại, Quý Mạc ra mở cửa cũng không có ai.
Ngay sau đó, y đi đến phòng của Hàn Dương, cũng không có ai.
Quý Mạc buồn bực, gọi lớn hai lần, không ai trả lời y.
Biệt thự rộng, có rất nhiều phòng.
Quý Mạc đói đến mức không còn khí lực đi tìm từng cái một, trong tay còn cầm tài liệu công việc, muốn đến thư phòng đặt xuống trước.
Nào có biết vừa mở cửa thư phòng lại thấy chuyện làm người khiếp sợ như vậy.
Y đóng sầm cửa lại, tự giam mình ngoài cửa.
Trong phòng rối tung rối mù.
Vài giây sau, cửa thư phòng lại được mở ra.
Là Hàn Dương mở, tai anh đỏ bừng, sốt sắng gọi, "Chú Quý."
Sau đó, phía sau Hàn Dương ló ra một cái đầu nhỏ, mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng kéo góc áo của Hàn Dương: "Ba, ba." Y chỉ thấy Cố Noãn tóc tai rối tung, rõ ràng là lúc hôn môi bị cọ loạn.
Có thể tưởng tượng được nụ hôn này mãnh liệt như thế nào, có bao nhiêu đả kích Quý Mạc.
Quý Mạc gần như "hóa đá".
Cố Noãn sợ Quý Mạc nghĩ nhiều nên "đổ dầu vào lửa", thu hết can đảm, dứt khoát đốt một cây đuốc: "Ba, con và anh đang yêu nhau."
......
Nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, đến trà Quý Mạc cũng uống không được.
Y đặt tách trà xuống, dán mắt vào Cố Noãn, rồi liếc nhìn Hàn Dương.
Hàn Dương chủ động: "Chú Quý, chúng cháu quyết định kết giao từ tối hôm qua."
Cố Noãn gật đầu, nhận hết trách nhiệm về mình, nói giúp: "Là con theo đuổi anh, là con theo đuổi trước."
Quý Mạc nhìn đứa con trai yêu quý của mình cư nhiên bảo vệ chồng như vậy, khẽ thở dài, trong bụng đói cồn cào, hiện tại tắc nghẽn không nói nên lời, nội tâm cảm xúc lẫn lộn.
"Ba, ba không đồng ý sao?"
Cố Noãn hoảng sợ với tiếng thở dài này của Quý Mạc, cậu nắm lấy tay Hàn Dương, đoạn tình cảm này vất vả lắm mới được toại nguyện.
Cố Noãn nhíu mày, liều mạng nói: "Dù sao thì con chỉ thích anh thôi, cũng chỉ muốn ở cùng với anh.
Nếu ba không đồng ý, con sẽ cô độc đến cuối đời!"
Không đợi Quý Mạc phản ứng, Hàn Dương đã hiểu chuyện ngăn Cố Noãn nói những điều này.
Anh nói với Quý Mạc: "Chú Quý, cháu biết chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Cháu và Cố Noãn không có ý định giấu chú.
Vốn dĩ chúng cháu muốn đợi chú Cố về rồi cùng nhau xin hai người đồng ý."
"......"
Hàn Dương nhìn hai người suýt nữa "ngất đi", tim như thắt lại, nghiêm túc nói: "Cháu đối với Cố Noãn là nghiêm túc.
Cháu đã thích em ấy từ lâu rồi.
Từ nay về sau, cháu nhất định sẽ bảo vệ em ấy, toàn tâm toàn ý yêu một mình em ấy."
Khi nghe Hàn Dương nói như vậy, Cố Noãn không giải thích được