Hàn Tam đưa mắt nhìn cô, sau đó bị cô kéo vào trong. Bên trong mọi người đã ngồi vào bàn của mình sẵn hết rồi, còn có hai chỗ trống ở ngay vị trí bàn đầu. Đương nhiên cô không thể nói với những người kia nhường cho cô vị trí cuối được rồi, cô kéo Hàn Tam tới đó, để cậu ta ngồi đầu, còn cô ngồi ở vị trí thứ hai.
Khi cô vừa ngồi xuống, cô đã thấy Khương Gia Tuấn và Phương Hàn Thanh đang ngồi bên cạnh nhau, hai người họ còn ngồi đối diện cô, nhìn hai người họ thật hạnh phúc.
Từ cái ngày Khương Gia Tuấn kéo cô vào trong hành lang đó cô và anh không còn gặp nhau nữa, thấy đồng nghiệp bảo anh luôn ở bên cạnh của Phương Hàn Thanh không rời nửa bước.
Trong phòng bao có ba chiếc bàn rộng, tất cả mọi người đều ngồi xung quanh nó. Trên bàn có rất nhiều món ngoan và rượu quý, Thâm Tình muốn tìm một chai nước lọc nhưng lại không hề có, chỉ có rượu mà thôi.
Phía trên bục cao, giám đốc Khương đang cầm chiếc mic, ông đứng đối diện với những người ở dưới trên môi mỉm cười đầy hạnh phúc. Giọng nói của ông trầm ấm khiến cho người nghe không khỏi ấm áp trong lòng.
“Cảm ơn các cô các cậu, không, tôi phải gọi là các đồng nghiệp. Cảm ơn các đồng nghiệp thân yêu, cảm ơn mọi người đã cùng tôi chiến đấu suốt một năm qua, cảm ơn tất cả mọi người!”
Nói xong giám đốc Khương cúi đầu xuống trước mặt mọi người.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
3. Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi
4. Chuyện Tình "Sầu Riêng"
=====================================
Một vài người ngồi cùng bàn với Thâm Tình cười nói: “chúng tôi phải cảm ơn giám đốc mới đúng, vì ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều, nếu không có công việc ở bệnh viện chúng tôi sẽ không có tiền lo cho con cái và gia đình của mình.”
Những người bàn bên cạnh cũng xúm lại nói: “đúng vậy, đúng vậy!”
Thâm Tình chỉ cười nhìn ông, cô cảm giác giám đốc Khương đã rất già, ông già đi rất nhiều khi cô gặp lần đầu tiên. Lần đầu tiên cô gặp ông gương mặt của ông rất trẻ, nhìn vô cùng đẹp trai. Nhưng mười một năm qua đi, gương mặt đã có nết nhăn, trên đầu có nhiều tóc bạc hơn, mắt cũng phải đeo kính rồi, cũng vì vậy mà sau này Khương Gia Tuấn sẽ là người quán lý giúp ông tất cả mọi việc.
Giọng nói của giám đốc Khương lại vang lên: “cũng gần cuối năm rồi, thế là một năm đã trôi qua. Tôi biết trong mỗi cô cậu đều có những nỗi đau, những chuyện buồn ở trong gia đình không thể bỏ. Nhưng nếu như có bệnh nhân cần mọi người cứu chữa, thì mọi người không nghĩ ngợi mà chạy tới bệnh viện để giúp. Tôi thật sự cảm ơn tất cả!”
Ông vừa nói xong lại cúi đầu xuống trước mặt mọi người một lần nữa, tất cả ở dưới đều đồng thanh nói “không có gì” và “cảm ơn”.
Giám đốc Khương ở trên cao mỉm cười đầy hạnh phúc nhìn xuống dưới.
Thâm Tình cảm thấy cơn đau ở bệnh mỗi lúc một nhiều hơn, cô có cảm giác như bụng cô sắp vỡ ra đến nơi. Thâm Tình ôm chặt bụng mình lại, mỗi khi bà dì tới cô chỉ được phép nằm trên giường và ủ ấm bằng nước. Mà trong ba ngày đầu cô sẽ nằm ở nhà không thể đi làm vì đau.
Hàn Tam ở bên cạnh quay sang nhìn cô, thấy gương mặt của cô xanh xao thì không khỏi cau mày hỏi: “chị Tiểu Tình, chị bị sao vậy? Sao mồ hôi trên trán của chị nhiều vậy chứ, chị đừng khiến em sợ đấy?”
Thâm Tình ôm bụng mình lắc đầu, cô không muốn mọi người vì một người như cô mà không vui vẻ.
“Tôi không sao, đừng để tâm tới tôi, ngồi một lát sẽ hết mà thôi. Cậu đừng khiến mọi người mất hứng, đừng quay lại nhìn nữa.”
Hàn Tam muốn quay lại nhưng bị cô cảnh cáo, cậu ta ngồi thẳng về trước nhưng thỉnh thoảng vẫn quay người lại nhìn cô.
Thâm Tình cố gắng ngồi thẳng dậy, lúc này là tám giờ tối, từ giờ tới khi kết thúc còn ba tiếng nữa, cô nhất định phải cố gắng.
Giọng nói của giám đốc Khương bỗng nhiên vang lên: “mọi người, nhân cơ hội này tôi cũng có chuyện muốn nói với