Đau Thương Hóa Yêu Thương

C55: Tất cả chỉ là lừa dối


trước sau

“Khi người bạn tin tưởng nhất phản bội bạn, lúc đó bạn có cảm giác gì? Có phải là hận, có phải là hối hận, và có phải là ghét bỏ hay không?”



Hai người họ dắt tay nhau xuống dưới, ngồi vào vị trí của mình. Bên dưới dơ cao ly rượu của mình lên và chúc mừng họ, Thâm Tình cũng vậy, cô dơ cao ly rượu trong tay của mình lên chúc phúc cho họ. Lại nghe thấy giọng nói của giám đốc Khương vâng lên.

“Năm nay bệnh viện của chúng ta có rất nhiều nhân tài xuất hiện, mặc dù chỉ là những cô cậu sinh viên vừa ra trường nhưng lại có thành tích làm việc rất cao. Tôi định sẽ thăng chức cho những cô cậu đó, yên tâm ai cũng có phần, trước giờ tôi làm việc luôn công tư phân minh nên mọi người cứ yên tâm.”

Giám đốc Khương bảo thư ký của mình đặt hai tập phong bì lớn vào hai bàn bên cạnh, còn bàn của Thâm Tình thì không đặt thứ gì. Bởi vì bàn mà cô đang ngồi là bàn của những vị trưởng bối, là những bác sĩ giỏi có tiếng ở Thanh Thành, cũng có người làm việc lâu năm giống như cô.

Phong bì lần lượt được phát đi qua tay từng người một, trên môi của họ đều mỉm cười vô cùng hạnh phúc với nhiều suy nghĩ trong đầu. Trong không khí háo hức yên tĩnh, bỗng nhiên một cô gái ngồi phía sau hét lớn.

“Woa, tôi được nhận vào làm bác sĩ chính thức rồi này, vui quá, hạnh phúc quá. Giám đốc, cảm ơn ngài nhiều lắm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt công việc của mình.” Nói xong cô ấy vội ôm cô gái bên cạnh cười đầy hạnh phúc.

Một bàn khác ở phía xa, Một cậu thanh niên cũng hét lên đầy hạnh phúc: “ôi, tôi có thể vào phòng phẫu thuật chính cho bệnh nhân rồi này, đây chính là ước mơ ngày nhỏ của tôi đó. Cảm ơn giám đốc rất nhiều, tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa với những gì ngài đã kỳ vọng vào tôi.”

Phía sau cũng có rất nhiều cô cậu sinh với vào bệnh viện nửa năm hét lên, cũng có người chỉ là bác sĩ thực tập cũng thành bác sĩ chính. Đúng như lời của giám đốc Khương nói ai cũng có phần.


Giám đốc Khương ở trên cao nói xuống: “đây là phần quà mà tôi dành cho các bạn, cảm ơn các bạn một năm qua đã cố gắng vì Thanh Thành, trong năm tới nhất định phải cố gắng hơn nữa nhé! Chúng ta cùng nhau nha!”

Mọi người hai bên bàn đồng thanh nói lớn: “nhất chí” và “vâng ạ!”

Một tập phong bì nữa lại được đưa ra, lần này là đặt lên bàn của Thâm Tình. Bên trên đều có tên của mỗi người, những đồng nghiệp của cô đều lấy những cái có tên của mình. Thâm Tình nhìn thấy Khương Gia Tuấn cầm hai phong bì lên, một cái đưa cho Phương Hàn Thanh, một cái tự mình bóc ra.

Cô còn nhớ những năm trước đều là anh cầm hai cái sau đó đưa cho cô, lúc đó cô chỉ hờ hững nhận lấy, lúc này cô lại ao ước được anh đưa cho giống trước kia, nhưng nó lại thật xa xôi. Mãi đến hôm nay cô mới biết một khi mất đi chính là mất mãi mãi.

Những người trong bàn đều cầm phòng bì có tên của mình lên, nhưng Thâm Tình vẫn mãi đắm chìm trong những suy nghĩ của cô.

Hàn Tam thấy cô không đưa tay ra vội gọi cô: “chị Thâm Tình, chị làm gì vậy? Mau lấy phong bì của chị đi.”

“A” Thâm Tình giật mình, nhìn những người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt bất mãn không vui, cô cười lấy lệ đưa tay ra lấy phong bì của mình.

Hàn Tam dật chiếc phong bì của cô muốn mở ra xem nhưng bị cô ngăn lại. “Cậu làm gì?”

“Em mở giúp chị!”

“Không cần, sau khi về nhà tôi sẽ mở, cậu không có à?!”

Hàn Tam lắc đầu nói: “không có, em là nhân viên mới nên người ta không phát thì phải.”

Thâm Tình đưa mắt nhìn những người xung quanh ở bàn sau. Ở đó cũng có những cô cậu sinh viên chỉ là thực tập sinh nhưng tại sao lại có phong bì mà Hàn Tam lại không có chứ?

“Không phải họ cũng có hay sao? Tại sao cậu không có chứ?”

Hàn Tam lắc đầu. “Em không biết nữa.”


Thâm Tình muốn đứng lên hỏi thì giọng nói của giám đốc Khương một lần nữa vang lên.

“Tất cả mọi người đã đều được nhận quà cho ngày hôm nay rồi, nào bây giờ chúng

ta bắt đầu ăn uống thôi. Mong rằng sau ngày hôm nay tất cả các cậu càng ngày càng cố gắng hơn nữa, nỗ lực hơn nữa nhé!”

Mọi người dưới vui vẻ gật đầu nói “vâng ạ, nhất định sẽ cố gắng!”

Thâm Tình nhìn xuống phong bì ở trong tay của mình, cô tự cười chính mình, cô cũng chỉ được thế mà thôi, không thể nào hơn được.

Thâm Tình uống hết một ly rượu nữa, lúc này cô cảm thấy uống rượu cũng không tệ lắm, lúc này cô mới biết thật ra rượu mà một thức uống có thể giúp chúng ta quên đi rất nhiều thứ, uống vào thì mọi chuyện trong lòng sẽ không còn nữa. Thật sự lúc này cô mới tin điều đó.

Một bàn xung quanh ai cũng cười cười nói nói thật vui vẻ, nhưng cô biết, bên ngoài họ nói một kiểu, nhưng trong lòng lại nghĩ một kiểu, bởi vì con người chính là như vậy, ngay cả cô cũng vậy kia mà. Lúc này cô cũng không khác gì họ, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra chẳng có chuyện gì.

Hàn Tam bên cạnh lo lắng cho cô, cậu ta muốn lấy lại ly rượu nhưng bị cô cảnh cáo. “Cậu dám chạm vào rượu của tôi, tôi giết chết cậu.”

Hàn Tam khó khăn nuốt nước miếng trong miệng xuống. “Em ngồi yên là được rồi. Nhưng chị đừng uống nhiều quá, chị đang khó chịu mà.”

Thâm Tình không nói gì nữa uống rượu của mình, bụng vẫn còn rất đau, nhưng tâm trạng cô không vui nên cô cũng không quan tâm tới nó cho lắm.

Cô nhìn từng người nịnh nọt ton hót xung quanh mình thì cảm thấy buồn nôn. Trong phòng lại không nhìn thấy giám đốc Khương đâu, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy. Hôm nay ông ấy là nhân vật chính, không phải ông ấy nên ở đây để nhận lời chúc và uống rượu cùng những người này hay sao?


Thâm Tình uống tổng cộng bốn ly rượu đầy, cô không khỏi cảm thán mình. Lần trước uống một ly rượu liền bị người ta cưỡng hôn trong nhà vệ sinh, còn lần này không biết là chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.

Thâm Tinh lại ôm bụng của mình, không được cô không thể chịu được nữa rồi, rất đau, cô đứng dậy muốn đi vệ sinh. Vừa mới đứng dậy khỏi ghế đã ngã về sau, cũng may có Hàn Tam đỡ cô.

“Chị không sao chứ? Chị say rồi để em đỡ chị đi nhé?!”

Thâm Tình xua tay. “Không cần, tôi có thể tự lo cho mình, được rồi cậu cứ ngồi ở đây cho tôi, xem bọn họ muốn diễn cái gì tiếp theo rồi báo cáo lại cho tôi nghe.” Nói xong cô quay người bước ra ngoài.

Hàn Tam không yên tâm về cô nên vẫn chạy theo phía sau cô, nhưng chạy ra đến cửa thì lại không thấy bóng dáng của Thâm Tình đâu nữa. Cậu ta chạy tìm khắp nơi, đến trước cửa nhà vệ sinh nữ thì dừng lại.

Thâm Tình ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu, cô gần như ngủ ở trong đó vậy. Một phần vì cô không thể đứng dậy, một phần vì cô không muốn trở về căn phòng đó nữa, ở đó chỉ có sự giả dối mà thôi.

Thâm Tình ngồi trên lắp bệ nhà vệ sinh, mắt cô nhắm chặt. Bỗng nhiên bên cạnh cách phòng cô đang ngồi hai phòng có giọng nói vang lên. Thâm Tình đang nghĩ chắc chắn bản thân bị ảo giác rồi nên mới nghe nhầm, không thể nào là người đó được.

“Phùng Hy, bà muốn làm gì vậy chứ? Bà kéo tôi vào trong này làm gì hả? Bà uống rượu sao, người toàn là mùi rượu thế này?” Giọng nói của Giám đốc Khương vang lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện