“Khi người bạn tin tưởng nhất phản bội bạn, lúc đó bạn có cảm giác gì? Có phải là hận, có phải là hối hận, và có phải là ghét bỏ hay không?”
…
Hai người họ dắt tay nhau xuống dưới, ngồi vào vị trí của mình. Bên dưới dơ cao ly rượu của mình lên và chúc mừng họ, Thâm Tình cũng vậy, cô dơ cao ly rượu trong tay của mình lên chúc phúc cho họ. Lại nghe thấy giọng nói của giám đốc Khương vâng lên.
“Năm nay bệnh viện của chúng ta có rất nhiều nhân tài xuất hiện, mặc dù chỉ là những cô cậu sinh viên vừa ra trường nhưng lại có thành tích làm việc rất cao. Tôi định sẽ thăng chức cho những cô cậu đó, yên tâm ai cũng có phần, trước giờ tôi làm việc luôn công tư phân minh nên mọi người cứ yên tâm.”
Giám đốc Khương bảo thư ký của mình đặt hai tập phong bì lớn vào hai bàn bên cạnh, còn bàn của Thâm Tình thì không đặt thứ gì. Bởi vì bàn mà cô đang ngồi là bàn của những vị trưởng bối, là những bác sĩ giỏi có tiếng ở Thanh Thành, cũng có người làm việc lâu năm giống như cô.
Phong bì lần lượt được phát đi qua tay từng người một, trên môi của họ đều mỉm cười vô cùng hạnh phúc với nhiều suy nghĩ trong đầu. Trong không khí háo hức yên tĩnh, bỗng nhiên một cô gái ngồi phía sau hét lớn.
“Woa, tôi được nhận vào làm bác sĩ chính thức rồi này, vui quá, hạnh phúc quá. Giám đốc, cảm ơn ngài nhiều lắm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt công việc của mình.” Nói xong cô ấy vội ôm cô gái bên cạnh cười đầy hạnh phúc.
Một bàn khác ở phía xa, Một cậu thanh niên cũng hét lên đầy hạnh phúc: “ôi, tôi có thể vào phòng phẫu thuật chính cho bệnh nhân rồi này, đây chính là ước mơ ngày nhỏ của tôi đó. Cảm ơn giám đốc rất nhiều, tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa với những gì ngài đã kỳ vọng vào tôi.”
Phía sau cũng có rất nhiều cô cậu sinh với vào bệnh viện nửa năm hét lên, cũng có người chỉ là bác sĩ thực tập cũng thành bác sĩ chính. Đúng như lời của giám đốc Khương nói ai cũng có phần.
Giám đốc Khương ở trên cao nói xuống: “đây là phần quà mà tôi dành cho các bạn, cảm ơn các bạn một năm qua đã cố gắng vì Thanh Thành, trong năm tới nhất định phải cố gắng hơn nữa nhé! Chúng ta cùng nhau nha!”
Mọi người hai bên bàn đồng thanh nói lớn: “nhất chí” và “vâng ạ!”
Một tập phong bì nữa lại được đưa ra, lần này là đặt lên bàn của Thâm Tình. Bên trên đều có tên của mỗi người, những đồng nghiệp của cô đều lấy những cái có tên của mình. Thâm Tình nhìn thấy Khương Gia Tuấn cầm hai phong bì lên, một cái đưa cho Phương Hàn Thanh, một cái tự mình bóc ra.
Cô còn nhớ những năm trước đều là anh cầm hai cái sau đó đưa cho cô, lúc đó cô chỉ hờ hững nhận lấy, lúc này cô lại ao ước được anh đưa cho giống trước kia, nhưng nó lại thật xa xôi. Mãi đến hôm nay cô mới biết một khi mất đi chính là mất mãi mãi.
Những người trong bàn đều cầm phòng bì có tên của mình lên, nhưng Thâm Tình vẫn mãi đắm chìm trong những suy nghĩ của cô.
Hàn Tam thấy cô không đưa tay ra vội gọi cô: “chị Thâm Tình, chị làm gì vậy? Mau lấy phong bì của chị đi.”
“A” Thâm Tình giật mình, nhìn những người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt bất mãn không vui, cô cười lấy lệ đưa tay ra lấy phong bì của mình.
Hàn Tam dật chiếc phong bì của cô muốn mở ra xem nhưng bị cô ngăn lại. “Cậu làm gì?”
“Em mở giúp chị!”
“Không cần, sau khi về nhà tôi sẽ mở, cậu không có à?!”
Hàn Tam lắc đầu nói: “không có, em là nhân viên mới nên người ta không phát thì phải.”
Thâm Tình đưa mắt nhìn những người xung quanh ở bàn sau. Ở đó cũng có những cô cậu sinh viên chỉ là thực tập sinh nhưng tại sao lại có phong bì mà Hàn Tam lại không có chứ?
“Không phải họ cũng có hay sao? Tại sao cậu không có chứ?”
Hàn Tam lắc đầu. “Em không biết nữa.”
Thâm Tình muốn đứng lên hỏi thì giọng nói của giám đốc Khương một lần nữa vang lên.
“Tất cả mọi người đã đều được nhận quà cho ngày hôm nay rồi, nào bây giờ chúng