Ôm lấy Thanh An từ phía sau, Tô Lai nghiêng đầu thơm nhẹ vào cổ cô.
Sau khi vận động một hồi anh thơm cô chánh Thanh An cũng được ăn bữa tối do Tô Lai nấu.
Tô Lai để đĩa cơm chiên trước mặt cô nhìn cô ăn, anh thấy hình như dạo này mình bị biến thái thì phải, nhìn Thanh An mặc áo của anh ăn đồ anh làm anh thấy thỏa mãn.
Đang ngắm Thanh An, Minh Triệu gọi tới muốn anh qua bên đó có việc.
Tô Lai nghe điện thoại xong ngồi xuống trước mặt Thanh An: “Minh Triệu uống rượu trên bar có vẻ say rồi anh qua đưa cậu ta về.”
Thanh An vẫn đang ăn không đáp.
Tô Lai sờ túi quần tìm chìa khoá xe, mới nhớ ra xe anh hôm qua để nhà Minh Triệu mất rồi.
Anh nhìn Thanh An bỗng mỉm cười nhìn cô ăn rất đẹp tao nhã: “Cho anh mượn xe của em.”
Thanh An chỉ lên bàn Trà: “Ở đó đó anh tự lấy đi.”
Tô Lai cười cười vô lại: “Nhưng em mặc áo của anh rồi.”
Thanh An mặt không đổi sắc đi vào phòng ngủ lấy quần áo thay rồi mang áo đưa cho Tô Lai: “Anh ăn của tôi, ngủ nhà tôi còn chưa thèm tính với anh đấy.”
Tô Lai thấy cô đang yêu ôm cô thơm nhẹ cô một cái rồi đi ra cửa.
Tô Lai đi được 10 phút điện thoại của cô có người gọi đến: “Alo.”
đầu dây bên kia: “Tôi là Vân Hề, tôi muốn gặp chị.”
Thanh An không mặn không nhạt: “cho tôi một lý do để gặp cô.”
Vân Hề: “ Chị Thanh An chúng ta nói chuyện cho rõ đi, nếu không mai tôi sẽ đến tìm dì Tô.”
Thanh An mệt mỏi: “Nói địa chỉ đi.”
Thanh An đứng dậy thay quần áo cầm túi ra cửa.
Đến nơi hẹn là khu biệt thự cao cấp, Trả tiền taxi xong cô nhẹ bước đến cửa nhà.
Chưa kịp bấm chuông Vân Hề đã mở cửa, Thanh An bình tĩnh đi vào.
Thanh An không ngồi chỉ đứng nhìn Vân Hề xem cô ta giở trò gì.
Vân Hề nhìn cô: “Chị biết không năm xưa Tô Lai vô cùng chán ghét chị anh ta nói với tôi chị ghen tuông bệnh hoạn.”
Thanh An vẫn không lên tiếng chỉ nhìn Vân Hề.
Vân Hê như máy hát không có điểm dừng: “Ngày chị sinh Thiên Hạo anh ta đang ở trên giường của tôi.”
Thanh An cười mỉa mai: “Vân Hề hôm nay cô hẹn tôi ra đây để nói cho tôi biết cô làm tiểu tam thế nào à.”
Vân Hề thấy Thanh An bình tĩnh như vậy trong lòng cả kinh, tiếng xe dừng trước cổng Vân Hề lên tiếng: “Thanh An, Tô Lai từng nói với tôi anh ấy kinh tởm cô vì huyết thông không rõ ràng.”
Thanh Anh phát run trong lòng, huyết thống là điều cấm kỵ trong lòng cô, là việc cô muốn quên đi, vết thương đã đóng vảy hôm nay Vân Hề lại khơi lại, sự bình tĩnh của Thanh An sụp đổ.
Cô bước đến Tát một cái thật mạnh lên mặt Vân Hề, khoé môi Vân Hề rướm máu.
cùng lúc ấy ba người Minh Triệu, Thanh Hương, Tô Lai bước vào, Minh Triệu thấy Thanh An tát Vân Hề theo phản xạ, anh chạy lại hất mạnh Thanh An.
Thanh An theo đà người văng vào cửa, Bình lục bình ở cửa rơi vào tay cô, cảm thấy tay đau nhói Thanh An cố rút tay ra, thấy vậy Tô Lai chạy lại nâng lên hỏi: “Thanh An em có sao không.”
Minh Triệu sau khi đẩy Thanh An anh cũng hối hận, có khi nào mình mạnh tay quá chăng.
Thanh Hương chạy lại ôm Vân Hề đang khóc đến đáng thương: “ Chị sao chị đánh, Vân Hề như vậy.”
Thanh An không lên tiếng chỉ nhìn một điểm nếu hôm nay Tô Lai tin cô thì cô sẽ tha thứ cho anh ta, nhưng nếu anh ta nghi ngờ cô thì đời này cô và anh ta bạn bè cũng không phải làm nữa.
Minh Triệu nhìn Thanh An có phần chột dạ: “ Ở đây là có chuyện gì?”
Vân Hề nghẹn ngào nói: “Chị Thanh An em xin lỗi em sẽ