Hà Văn ôm cô thật chặt, Vẫn không có phản ứng gì ngoài tiếng khóc nấc.
Ôm Thanh An đứng dậy Hà Văn quay người nhìn Vân Hề không mặn không nhạt: “Vân Hề tôi không phải người tốt lành gì, vậy lên những ngày sau này cô sẽ khó sống đấy.
Hà Văn muốn đưa Thanh An đi bị Tô Lai cản lại.
Hà Văn khó chịu: “Chuyện gì.”
Tô Lai: “Tôi có thể nói chuyện với anh được không.”
Hà Văn đưa Thanh An vào xe.
Anh lao vào đánh cho Tô Lai một trận máu chảy hai bên khoé môi nhếch nhác vô cùng.
Sau khi đánh với Tô Lai một Trận Hà Văn mới lên tiếng: “Tô Lai trước đây khi tôi gặp Thanh An cô ấy bị Trầm cảm nặng, hay ngồi bên bờ sông lúc nào cũng muốn nhảy xuống, muốn rửa sạch huyết thống của mình.”
Trầm mặc một lúc Hà Văn tiếp lời: “Lần này tôi dao cô ấy cho anh lần cuối cùng nếu anh để cô ấy đau lòng một lần nữa, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
Tô Lai đưa Thanh An về nhà cô không nói gì chỉ bước vào phòng ngủ khoá trái cửa, Tô Lai có gọi thế nào cũng không mở
Một đêm Thanh An cứ ngồi như vậy.
Tô Lai cũng không khá hơn anh cứ anh ngồi ngoài cửa, nghe động tĩnh trong phòng.
Tổn thương đến mức trầm cảm là do anh, cô yêu anh muốn cùng anh vun đắp hạnh phúc anh phản bội cô, cô sinh con cho anh anh ở cùng người khác, cô muốn níu kéo gia đình anh dẫm đạp tự tôn của cô, khiến cô bị trầm cảm cũng là do anh.
Thất vọng với chính mình anh đấm tay vào bể cá nước bắn tung toé, thuỷ tinh vương vãi, máu hoà với nước mảnh thuỷ tinh c ắm vào da thịt.
Một đêm dài cứ thế trôi qua, cô và anh mỗi người một suy nghĩ.
Sáng hôm sau cô dạy từ sớm, thay quần áo mở cửa muốn bước ra ngoài.
Cảnh tượng làm cô giật mình, thuỷ tinh vương vãi trên sàn nhà.
Nhà cô như ngập lút Tô Lai nhìn vô cùng chật vật.
Thấy cô bước ra Tô Lai vui vẻ đứng lên: “Em đi đâu anh đưa em đi.”
Thanh An nhìn anh: “Không cần, đưa chìa khoá xe tôi đây.”
Tô Lai ôm lấy cô hai mắt đỏ hoe: “Thanh An hôm qua không phải là anh không tin em, anh chỉ muốn cuộc sống chúng ta sau này không có cô ta nữa.”
Thanh An: “Tô Lai tôi sẽ không tha cho cô ta.”
Tô Lai ôm lấy cô: “Anh cũng không tha cho cô ta, nhưng em tha cho anh có được không?”
Tô Lai: “Em không tha thứ cho anh, ngay cũng được chỉ xin em cho anh cho anh cơ hội một lần này thôi được không em.
Thanh An: “Tôi muốn ra ngoài.”
Tô Lai thấy Thanh An không từ chối mừng phát điên chỉ cần cô do dự thì anh vẫn có cơ hội.
Thanh An ghét bỏ nheo mũi đấy người Tô Lai: “Anh đi, ra mau.”
Tô Lai luống