Từ cái hôm tiếp xúc cự li gần với Hàn Tâm Kỳ, tâm hồn Hạ Minh Lam như bị treo lơ lửng trên không. Tại sao lại như thế? Cứ nhìn Hàn Tâm Kỳ thì Hạ Minh Lam lại bị thu hút đắm chìm vào đó, nàng hay nhìn Hàn Tâm Kỳ mà thơ thẩn thậm chí khi nói chuyện với Hàn Tâm Kỳ nàng đôi khi còn lắp bắp. Không phải chứ, cảm giác tim đập rộn ràng này là gì? Không phải thích cô ta rồi chứ?
"Không thể! Không thể!" *phạch phạch* Hạ Minh Lam vỗ vỗ lên mặt cho bản thân tỉnh táo lại. Nàng không thể nào thích Hàn Tâm Kỳ. Có thể do cô ta xinh đẹp lạnh lùng nên gây sự chú ý thôi.
Đang miên mang suy nghĩ thì Hàn Tâm Kỳ thong thả bước tới. Nhìn vẻ mặt thống khổ tự ngược của Hạ Minh Lam đáng yêu vô cùng, cô không khỏi bật cười nhưng nụ cười ấy nhanh chóng được che giấu bằng vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng của cô.
"Thư ký Hạ phiền cô vào phòng tôi một chút!" Hướng Hạ Minh Lam, Hàn Tâm Kỳ nhàn nhạt ra lệnh.
Hạ Minh Lam như bị đóng băng, không phải linh như vậy chứ, vừa nghĩ tới cô ta thì cô ta liền xuất hiện. Thôi không tự ngược nữa, Hạ Minh Lam uể oải hướng văn phòng đi tới.
"Hàn tổng có gì dặn dò" Thờ ơ hỏi nhưng Hạ Minh Lam không dám nhìn thẳng vào mặt Hàn Tâm Kỳ.
Không phải ngốc, rõ ràng mấy hôm nay Hạ Minh Lam tránh mặt Hàn Tâm Kỳ, Hàn Tâm Kỳ cũng nhận ra nhưng nàng không hiểu làm sao lại phải tránh mặt. Quan hệ của hai người không tốt không xấu có gì phải để tâm chứ.
"Dự án bách hóa Tân Mỹ bị đình trệ do có vài hộ dân không chịu di dời. Cô thu thập danh sách các hộ dân đó ngày mai cùng tôi đi công tác" vẫn ngữ điệu nhàn nhạt như mọi khi Hàn Tâm Kỳ hướng Hạ Minh Lam giao phó.
"Không phải đây là chuyện của phòng kế hoạch sao? Tại sao giám đốc tài chính phải đi công tác?" Hạ Minh Lam không rõ hỏi lại.
"Có nguồn tin mức giá đền bù chúng ta đưa ra không thỏa đáng. Phòng tài chính trực tiếp chịu trách nhiệm. Tôi muốn đi thuyết phục họ" Thật sự Hạ Minh Lam đôi khi có chút trẻ con nhưng tài năng thật sự không thể phủ nhận. Hàn Tâm Kỳ luôn muốn bồi dưỡng Hạ Minh Lam.
"Được rồi! Tôi sẽ chuẩn bị"
"Ngày mai chuẩn bị. Có thể sẽ đi 3 ngày. Cô ở chỗ cũ tôi đón cô"
Chỗ cũ mà Hàn Tâm Kỳ nói hẵn là cái chỗ lúc cô mang dép gấu Puma bị bắt gặp đây mà. Một cỗ xấu hổ dâng lên làm Hạ Minh Lam đỏ mặt.
"Được! Không gì nữa thì tôi ra ngoài"
Thấy nét xấu hổ trên mặt Hạ Minh Lam, Hàn Tâm Kỳ nhoẽn miệng cười. "Cô có muốn ăn trưa cùng tôi không?" Hướng Hạ Minh Lam mời mọc.
"Cũng được. Lần trước chưa kịp cảm ơn cô chuyện đôi giày. Trưa nay tôi mời"
'Được!" Hướng Hạ Minh Lam đang khẩn trương ra khỏi phòng Hàn Tâm Kỳ tâm trạng vui vẻ. Từ khi cùng làm việc với Hạ Minh Lam tâm trạng cô tốt lên rất nhiều. Rảnh rổi sẽ trêu chọc Hạ Minh Lam một chút, nhìn biểu hiện khẩn trương cùng khuôn mặt ủy khuất đầy khả ái kia Hàn Tâm Kỳ luôn thấy yêu thích vô cùng nhưng cô luôn giữ trong lòng không để lộ ra.
******
Giờ nghỉ trưa
Dạo này gặp Hàn Tâm Kỳ là Hạ Minh Lam không thể nào không khẩn trương. Nghĩ tới cùng ngồi ăn với mặt than nàng có chút đau đầu.
Từ đằng xa bộ dáng lã lơi không đứng đắn