Trời mưa không lớn nhưng lại khơi dậy sức nóng ở trên mặt đất, rất nhanh ở giữa bầu trời và mặt đất cứ như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ hơi mỏng.
Tô Mẫn nhìn về phương xa mông lung, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Từ lúc bé nàng đã được Tô Bồi nuôi lớn, lúc 6 tuổi thì mẹ nàng rời đi.
Nàng sẽ không bao giờ quên được bộ dạng cố nén nước mắt của mẹ khi ôm lấy nàng lúc đó, "Mẫn Mẫn, mẹ xin lỗi con nhiều lắm, con đừng học ba mẹ, vĩnh viễn đừng bao giờ yêu một người nào cả."
Năm đó Tô Mẫn còn nhỏ, không hiểu những gì mẹ nàng nói, nàng chỉ biết khóc lóc xin mẹ nàng đừng rời đi.
Nửa năm đó, nàng giống như từ thiên đường rất xuống địa ngục, một gia đình còn đang hoàn hảo lại bởi vì mẹ rời đi mà tan tành thành những mảnh nhỏ.
Người ba Tô Bồi suốt ngày lẫn đêm chỉ biết uống rượu, thân thể đều phế đi, lúc uống tới mức dạ dày chảy máu, bị đưa đến bệnh viện, trước khi bị xe cứu thương đưa đi ông còn đưa tay ra, nỉ non nói: "Dĩ Nhu, Dĩ Nhu..."
Tô Mẫn nhỏ bé thấy một màn như vậy, bị dọa sợ choáng váng, mãi cho đến khi ông nội và bà nội đến ôm nàng vào trong ngực thì nàng vẫn không khống chế được mà run bần bật,
Thời khắc đó, nàng thực sự hận mẹ mình, hận bà ta lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi hai cha con nàng rời đi.
Nhưng mà...
Một năm sau, Tô Bồi cả người gầy chỉ còn bộ xương, nhưng lại vẫn trở nên "bình thường" hơn chút.
Nhưng những biểu hiện hướng về chuyện tốt vất vả lắm mới có lại chỉ vì nhận được một cú điện thoại mà biến mất, sau đó, Tô Bồi đột nhiên biến mất nửa tháng, nửa tháng kia Tô Mẫn mỗi ngày chờ ở nhà ông bà nội đều cảm thấy lo sợ bất an, nàng sợ hãi ba mình sẽ giống như mẹ mình, vừa rời đi thì sẽ không bao giờ quay về nữa, nàng sẽ biến thành cô nhi không ai muốn.
Không lâu sau, Tô bồi đã trở lại, ông ôm lấy một cái hộp màu đen như bảo bối quan trọng, hai mắt đỏ đậm, toàn thân không có chút sức sống nào cả.
Trong khoảnh khắc đó, ông dường như đã già đi chục tuổi.
Tô Mẫn khi đó còn không hiểu, hoàn toàn không biết trong cái hộp đen kia chứa những gì.
Trong lúc vô tình.
Vào lúc ban đêm khi nàng thức dậy đi vệ sinh, lại thấy Tô Bồi dùng đôi tay vuốt ve cái hộp kia, nước mắt rơi như mưa: "Dĩ Nhu, Dĩ Nhu, chúng ta...!Chúng ta cuối cùng cũng được ở bên cạnh nhau, vĩnh viễn...!Vĩnh viễn không cần tách nhau ra nữa..."
Tô Mẫn ngơ ngác lại sững sờ nhìn ba của mình, trong khoảnh khắc kia, nàng chợt nhớ đến lời mẹ mình đã nói.
- -- Mẫn Mẫn, mẹ xin lỗi con nhiều lắm, con đừng học ba mẹ, vĩnh viễn đừng bao giờ yêu một người nào cả.
Theo tuổi càng lớn, mỗi năm Tô Mẫn đều sẽ có một cách lí giải khác nhau đối với câu nói này, nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, từ nhỏ đến lớn chưa từng trả giá tình cảm quá sâu đối với một ai cả, bạn bè nàng có cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có mỗi Nguyên Bảo.
Nàng rất cô đơn, nhưng như thế cũng tốt.
Những năm đó Tô Bồi giống như bị mất đi linh hồn, không hề có tâm trạng cầu tiến trong sự nghiệp, chuyện gia đình cũng bị ông làm rối tinh rối mù.
Bảy năm thời gian kia đều bị ông dùng để tưởng niệm người vợ đã mất, nhưng như thế cũng chưa đủ.
Ông nội và bà nội rơi lệ không ít lần, đến cuối cùng vẫn là Tô Mẫn đứng ra nhìn chằm chằm vào người cha tiều tụy không ra người kia của mình, lạnh nhạt nói: "Ba, mẹ đã đi rồi, chẳng lẽ ba muốn ôm tro cốt của mẹ cả đời như vậy hả? Con đây thì sao? Ba đối với con như vậy có công bằng sao? ba không hề hỏi xem con muốn cái gì sao?"
Lúc TÔ Bồi quay đầu nhìn con gái thì mới kinh ngạc phát hiện trên mặt nàng là sự thành thục không xứng với tuổi của mình, ông yên lặng hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Mẫn Mẫn, con muốn cái gì?"
Tô Mẫn nhìn chằm chằm đôi mắt của ba mình, vô cùng nghiêm túc cắn răng nói từng chữ: "Con muốn là người đứng trên người khác."
Một câu này khiến Tô Bồi kinh ngạc, cũng kéo lấy trái tim của ông khỏi đáy vực tưởng niệm.
Cho đến nay Tô mẫn vẫn không hề hối hận khi đã nói vậy để lừa ba mình.
Nàng muốn làm người đứng trên người khác cái gì chứ?
Chỉ đơn giản là nàng muốn có một gia đình bình thường giống như người khác mà thôi, có được tình yêu thương của ba mẹ.
Mẹ nàng đã rời đi rồi, cũng chẳng thể về được nữa, chẳng lẽ cứ để ba nàng đi theo mẹ cả đời như vậy sao? Nàng có thể chịu đựng được, nhưng còn ông nội và bà nội đã cao tuổi thì sao chứ?
Tô Bồi thực ý đã quay trở lại, ông bằng lòng đặt trọng tâm lên việc "đắp nặn" con gái của mình, hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Tô Mẫn cũng nghĩ thông suốt, đây là số mệnh của nàng.
Con người mà, phải học được cách chấp nhận số mệnh.
Cả đời này nàng sẽ trải qua một mình như vậy thôi, sẽ không yêu ai cả, mặc dù hơi cô đơn nhưng ít nhất nàng sẽ không phải thống khổ như ba mẹ của mình.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn, khi còn nhỏ nàng cũng như vậy, đứng ở trước mặt người khác thì lộ ra bộ dạng rộng rãi sáng ngời như ánh mặt trời, vừa bướng bỉnh vừa mạnh mẽ, nhưng ngẫu nhiên ở trong một góc nào đó, nàng thường xuyên sẽ lộ ra vẻ mặt cô đơn, giống như hiện tại vậy.
Chỉ là nàng đã trưởng thành rồi, đã không còn bộ dạng dã man như hồi còn nhỏ nữa, Tô mẫn không nhanh không chậm uống bia, đôi môi đỏ mọng lộ ra ánh sáng mê người, lông mi mềm mại như khói nhẹ, hoàn toàn là một người con gái xinh đẹp.
Nhưng dần dần dưới chân nàng lại chất đầy lon bia rỗng.
Nàng chỉ ngồi uống một mình, không hề có chút giao lưu gì với Lâm Tiêu Tiêu cả, giống như đang hòa mình vào thế giới của riêng nàng vậy.
Lâm Tiêu Tiêu cũng không nói gì, yên lặng ngồi bên cạnh nàng, trái tim lại không nhịn được mà đau tới mức co lại.
Mấy năm nay nàng vẫn luôn sống như vậy sao?
Vừa ngồi xuống đã qua nửa tiếng.
Tô Mẫn uống nhiều nên đầu có hơi choáng váng, nàng nâng tay lên, dùng lòng bàn tay đỡ lấy một giọt mưa phùn.
Nàng sâu kín nhìn về phía phương xa, ánh mắt trống rỗng tái nhợt khiến người khác phải đau lòng.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Mẫn mới hoàn hồn, nàng nhìn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, nàng cho rằng cô sẽ rời đi, nhưng mà cô lại không hề.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu quay đầu lại, đôi mắt của cô lóe lên một tia sáng, giấu dưới sự mờ mịt kia là tình tố mà Tô Mẫn không nhìn thấu được, Tô Mẫn cảm thấy bản thân đã say rồi, khóe môi của nàng cong lên, gương mặt ửng đỏ, mỉm cười mê ly: "Tôi phải đi về rồi, cảm ơn chị hàng xóm nhé."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn đôi mắt của nàng: "Tạm biệt."
Ngày mai tỉnh dậy, có lẽ nàng sẽ quên mất toàn bộ mọi chuyện của hôm nay,
Cũng tốt, có thể quên đi nỗi khổ trong lòng.
Tô Mẫn chậm rãi đứng dậy, trong khoảnh khắc đứng dậy kia chân lại mềm nhũn, thân thể không khống chế được mà lệch sang một bên, nhưng khi nàng sắp té ngã thì lại được người khác đỡ lấy.
Thời khắc kia, trái tim của Tô Mẫn đột nhiên nhảy bừng lên, nàng cảm thấy như có thứ gì đó mềm mại lướt qua mặt mình, nàng ngẩng đầu hoảng loạn nhìn về phía Lâm Tiêu Tiêu, Lâm Tiêu Tiêu chưa nói gì cả, đôi mắt chỉ nhìn thẳng vào nàng.
- -- Xem ra lần này em sẽ không quên nữa.
Quả nhiên.
Ngày hôm sau Tô Mẫn đỡ cái đầu đau đớn do say rượu của mình, suy nghĩ hồi lâu, đúng là có một số đoạn ngắn không nhớ rõ, nhưng mà...!Nàng vuốt mặt của mình, dường như còn có thể cảm nhận được cảm xúc mềm mại khác thường kia.
Lâm Tiêu Tiêu ở đối diện đã sớm tỉnh lại, trong khoảng thời gian này cô đã thăm dò xong thời gian Tô Mẫn làm việc, nghỉ ngơi và thời gian đi ra ngoài hàng ngày.
Vào giờ này thì nàng thường thức dậy học bài.
Tiện tay cầm một cái túi, cô tìm vài món đồ ném vào trong, đứng ở cửa nghe ngóng âm thanh.
"Cạch" một tiếng, theo âm thanh mở cửa vang lên, Lâm Tiêu Tiêu lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Tô Mẫn không ngờ lại trùng hợp như vậy, vào thời khắc nàng nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu thì chợt cảm thấy có hơi xấu hổ: "Chào chị, trùng hợp quá đi."
Nói thế nào thì ngày hôm qua người ta cũng đã bồi nàng uống suốt nửa tiếng đồng hồ, hình như còn đỡ nàng về nhà nữa, cũng coi như đã quen nhau đi./
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng một cái, lạnh nhạt gật đầu.
Không khí cứng đờ lạnh lẽo này có hơi tẻ ngắt, Tô Mẫn nhìn túi đựng rác ở trong tay cô, há miệng thở dốc, thang máy mở cửa, Lâm Tiêu Tiêu đi vào, dùng đôi mắt nhìn về phía nàng.
- --- Không đi vào hả?
Thực ra Tô Mẫn muốn đi chuyến thứ hai, nhưng mà người ta đã nhìn nàng như vậy rồi, nàng đành phải đi vào.
Ở trong hoàn cảnh bịt kín như thế này càng xấu hổ hơn.
Đặc biệt là Lâm Tiêu Tiêu còn đứng ở phía sau nàng, nàng còn có thể ngửi được mùi hương nước hoa tỏa ra từ người cô.
Bình tĩnh suy xét lại nào.
Lâm Tiêu Tiêu là một người đẹp.
Hơn nữa còn là kiểu phụ nữ vừa có thể quyến rũ như yêu tinh lại vừa có thể lạnh lùng như núi băng, khiến người khác không thể không chìm đắm vào đó.
Đây hoàn toàn là kiểu hình mà Tô Mẫn yêu thích, theo bản năng, ở mỗi lần gặp mặt thì trái tim của nàng đều đập một cách không bình thường.
Tô Mẫn nhìn chằm chằm con số hiển thị số tầng, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ phát ra từ phía sau, tóc như muốn dựng thẳng lên vậy.
Lúc này nếu không tìm được đề tài gì đó để nói thì thật là xấu hổ.
"Ngày hôm qua cảm ơn chị nhé." Ngày thường Tô Mẫn vẫn có khí tràng chấn nhiếp được người khác, nhưng bây giờ lại khẩn trương tới mức đồ mồ hôi khắp tay.
Người phía sau cuối cùng cũng không mặn không nhạt mở miệng: "Không cần khách sáo, lúc trước không phải cũng như thế à?"
Lúc trước?
Da đầu của Tô Mẫn lập tức tê dại, chẳng lẽ lúc trước nàng uống quá nhiều cho nên người ta cũng đã từng giúp đỡ nàng?
Như thế thì cũng quá xấu hổ rồi, Tô Mẫn theo lời cô nói tiếp: "Về sau nếu có thời gian tôi mời chị ăn cơm."
Người có mắt đều có thể nhận ra đây là lời nói khách sáo.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu lại gật đầu: "Được, vậy đêm nay đi."
Tô Mẫn:......???
Cửa thang máy mở.
Khi Tô Mẫn còn đang sững