Vội vàng cả một buổi trưa, giám đốc Lâm "không để ý chút nào" lại từ chối hết tất cả bữa tiệc xã giao, kiên nhẫn ở nhà chờ Tô Mẫn đến mời mình đi ăn cơm.
Nhưng đáng tiếc, lại bị leo cây.
Tô Mẫn bận rộn cho nên đã quên mất chuyện này ra sau đầu, buổi chiều nàng vừa đọc sách một lát thì đã bị Dương đạo sư gọi qua nói chuyện, hóa ra là Tô Bồi nhờ Dương đạo sư giúp Tô Mẫn tìm một gia sư có thể dạy chỉ đạo "một chọi một" cho nàng, Tô Mẫn vừa nghe thì đầu đã phình to: "Một chọi một? Không không không, giáo sư, em thực sự không quen học thế."
Dương đạo sư vẻ mặt nghiêm khắc nhìn nàng: "Không phải là việc em có quen hay không quen mà là vì ba em đã gọi điện thoại nhờ tôi giúp, tôi biết tính tình em quái gở, nhưng bài vở của em cũng không kém xa nhiều lắm, tìm một học sinh khác kèm là được, tôi chuẩn bị sắp xếp cho em một học sinh xuất sắc."
Tô Mẫn quyết đoán từ chối.
Hai người giằng co trong chốc lát, Dương đạo sư thở dài: "Vậy thì chính em tự đi tìm một anh khóa trên, hoặc là --- không, chị khóa trên đi, đây đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của tôi rồi, dù sao thì tôi cũng phải có một lời giải thích cho ba em mới được."
Bà lén quan sát Tô Mẫn, bởi vì hôm nay trong khoa có hoạt động cho nên Tô Mẫn ăn mặc rất quy củ, áo sơ mi màu trắng, tóc buộc lên, quần tây màu đen, bộ quần áo này mặc ở trên người người khác thì có vẻ rất bình thường, nhưng ở trên người nàng thì lại có thể nổi bật lên cặp chân dài kia, như muốn hút hồn người khác vậy, để cho an toàn thì vẫn nên tìm một sinh viên nữ khác học bù giúp nàng.
Tô Mẫn cảm thấy rất đau đầu, nàng biết ý của đạo sư, như thế nào thì cũng phải cho ba nàng một cái mặt mũi.
Tô Mẫn nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho mấy chị khóa trên quen thuộc, bởi vì gần đến kỳ nghỉ cho nên mọi người đã sắp xếp chuyện đi chơi trước tiên rồi, cuối cùng nàng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ đành nhờ Nguyên Bảo giúp đỡ xem sao.
Nguyên Bảo nghe xong cười đáp: "Bây giờ mình chính là đàn chị của cậu đấy, còn không mang được một người học lại cấp ba như cậu hả?"
Khi đó bởi vì chút chuyện trong nhà cho nên Tô Mẫn đi học hơi muộn, cuối cùng bị chậm trễ một thời gian.
Giai đoạn sau khi vợ chết đi, bước ra khỏi sự đau khổ, Tô Bồi giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, đem toàn bộ hy vọng và sự nghiệp đều đè nặng ở trên người Tô Mẫn, trước sau đã chuyển nhà vài lần, thay đổi vài khu trường học trọng điểm, vì thế mà Tô Mẫn bị chậm trễ ba năm, cũng lớn hơn bạn bè cùng lớp ba tuổi, Nguyên Bảo cũng thường xuyên lấy chuyện này ra để trêu đùa nàng.
Tô Mẫn tìm người cả một buổi trưa, tính tình có hơi nóng nảy: "Cậu thì biết cái gì chứ?"
Nguyên Bảo cười xấu xa: "Có muốn em gái này dạy cho chị làm một ít chuyện xấu xa gì đó không?
Tô Mẫn:.........
Cái đồ chết tiệt này!
Chờ nàng vội vàng xử lý mọi chuyện xong chuẩn bị về nhà thì Tô Mẫn cuối cùng mới nhớ đến chuyện của Lâm Tiêu Tiêu, trái tim nàng hơi lành lạnh, nàng cũng không có số điện thoại của hàng xóm, thậm chí hàng xóm tên gọi là gì nàng cũng không biết, không còn cách nào khác, Tô Mẫn đành phải lo lắng chạy về, dọc theo đường đi nàng vô cùng thấp thỏm, ngẫm lại khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng kia của Lâm Tiêu Tiêu, chỉ sợ đã bị tức chết rồi? Có điều....!Có lẽ buổi sáng hôm nay cô chỉ thuận miệng nói ra câu kia thì sao? Dù sao hai người cũng không thân lắm.
Tới cửa nhà, thời gian để Tô Mẫn thở dốc cũng không có, nàng nhìn về phía trên lầu, chạy nhanh mở cửa ra.
Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn canh giữ ở bên cửa sổ, sự kiên nhẫn của cô đã bị hao hết, một đôi mắt xinh đẹp chứa đầy lửa giận, từ lúc Tô Mẫn bắt đầu đi vào tiểu khi thì cô đã nhìn thấy nàng.
Rất nhanh cửa được gõ vang.
Lâm Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, đè nén nội tâm cuồn cuộn lửa giận, cô đi về phía cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn Tô Mẫn.
Trán Tô Mẫn đầy mồ hôi: "Có ở nhà không?"
Lâm Tiêu Tiêu khống chế được cảm xúc, âm thanh lười biếng, giả vờ như vừa mới ngủ dậy: "Chuyện gì?"
Vô cùng lạnh lùng.
Hoàn toàn không giống như một người đã đợi suốt một buổi tối.
Tô Mẫn: "Xin lỗi, chị đang nghỉ ngơi à? Làm phiền chị rồi, chỉ là đêm nay....."
Lâm Tiêu Tiêu vẫn không hề mở cửa.
Tô Mẫn cắn chặt môi: "Tôi đã nói muốn mời chị ăn cơm, chị muốn ăn cái gì?"
Lâm Tiêu Tiêu không mặn không nhạt nói: "Đã cái giờ này rồi."
Ý tứ là, người ta không muốn ra ngoài.
Tô Mẫn nghĩ ngợi, nhìn sắc trời, đúng là không thích hợp đi ra ngoài: "Tôi mua chút rau củ gì đó, trong nhà tôi còn có cá, tôi làm lẩu cá cho chị ăn, thế nào?"
Ngày mưa, uống bia, ăn lẩu, đúng là hình ảnh tốt đẹp mà.
Lâm Tiêu Tiêu yên lặng trong chốc lát: "Được."
Tô Mẫn cảm thấy mỹ mãn: "Vậy tôi đi chuẩn bị trước."
Nàng chạy đi nhanh như chớp.
Thực ra nàng biết Lâm Tiêu Tiêu đang tức giận, cũng đang cố nén tính tình lại, nếu không thì đã sớm mở cửa ra.
Giám đốc Lâm ngồi ở trong phòng cảm thấy vừa tức giận như cũng vừa chờ mong, tức giận không chỉ vì Tô Mẫn đã khiến cô phải chờ lâu như vậy, cô càng tức giận trái tim của mình lại không khống chế được mà nhảy loạn xạ, lại vì hình ảnh ở chung cùng nhau mà cảm thấy chờ mong.
Có thể vào được nhà nàng nhanh như vậy, tất cả đều nhanh hơn so với dự tính ban đầu của Lâm Tiêu Tiêu.
Lúc Lâm Tiêu Tiêu đi vào trong nhà của Tô Mẫn thì cửa mở ra, nàng còn đang ngồi rửa rau, mặc trang phục ở nhà, tóc vén lên, để lộ ra cần cổ trắng như tuyết, cùng với xương quai xanh vô cùng gợi cảm: "Đến đây, chị đợi tôi một lát, để tôi cắt lát con cá này."
NÓi xong, nàng ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm Tiêu Tiêu.
Nụ cười này còn chưa kịp nở rộ thì Tô Mẫn đã xem đến ngây người.
Lâm Tiêu Tiêu đứng ở kia, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành phông nền, cô không mặc bộ quần áo gì hoa lệ cả, chỉ mặc một bộ váy dài màu trắng nhã nhặn, nhưng lại có thể nhuần nhuyễn thể hiện được dáng người duyên dáng kia, càng đơn giản thì càng thể hiện được khí chất của một người.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn, trong mắt mang theo ý cười, giống như muốn đem toàn bộ ánh sáng hút vào trong, mà khí chất quyến rũ tỏa ra từ trong xương cốt kia lại giống như dây leo vây chặt lấy Tô Mẫn, hoàn toàn không cho nàng thời gian để giảm xóc, nhanh chóng lan tràn, quấn trụ lấy trái tim của nàng, đột nhiên siết chặt một cái, chợ khiến hô hấp của nàng đình chỉ.
"Hử?"
Âm thanh kéo dài mang theo vài phần quyến rũ, Lâm Tiêu Tiêu cảm nhận được Tô Mẫn đang sững sờ, mỉm cười với nàng.
Nụ cười này lại mang theo vài phần trêu chọc và vài phần chế nhạo, mặt Tô Mẫn có hơi hồng: "Hôm nay chị mặc thế này rất đẹp."
Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu, nghiêm túc nhìn nàng: "Tôi đã nhìn thấy điều này từ trong mắt em rồi."
Tô Mẫn:.....
Lời này đúng là giết người không đền mạng mà.
Nàng còn đang nghĩ ngợi muốn nói gì đó để che giấu, nhưng lại không có biện pháp khác.
Tô Mẫn cảm thấy khá tò mò, người phụ nữ này làm nghề gì chứ? Xem qua ánh mắt sắc bén và cách nói chuyện của cô thì như là nằm trong tầng quản lý, nhưng từ bề ngoài và gu thời trang thì lại giống như người ở trong giới giải trí vậy.
Lâm Tiêu Tiêu cũng đánh giá Tô Mẫn, nhìn vào đôi lông mi kiều mềm của nàng, nhìn cái mũi cao thẳng của nàng, nhìn đôi môi đỏ của nàng, trái tim giống như bị thứ gì đó đụng phải.
"Chị cứ tùy tiện ngồi một lát đi, chỗ này của tôi sắp xong rồi," Tô Mẫn dù sao cũng có bao nhiêu năm kinh nghiệm trong việc sinh hoạt một mình, nấu cơm cũn g không tệ lắm, mặc dù gọi người ta đến nhà ăn lẩu nhưng dù sao cũng phải nấu cho giống mô giống dạng một chút.
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, cô cũng không chạy loạn khắp nơi, mà chỉ đứng ở trong phòng khách quan sát một vòng.
Phòng ở không lớn nhưng lại được Tô Mẫn trang trí rất ấm áp.
Màu sắc mà nàng thích cũng giống như hồi còn bé vậy.
Trong nhà lấy màu đen và trắng là chủ đạo, đơn giản hào phóng, trên bàn còn để sách vở chưa kịp gấp lại.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nhìn: "Em