Mỗi lần đến văn phòng của Lâm Tiêu Tiêu, hai người thì vẫn vậy nhưng tâm trạng lại khác nhau.
Tô Mẫn đúng với tư thế của nhà lãnh đạo.
Nàng ngồi khoanh tay trước ngực trên sofa, vừa uống trà vừa nhìn Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm tiêu Tiêu kìm nén trong lòng.
Cô cảm thấy Tô Mẫn có gì đó rất khác nhưng không nói rõ ra được là khác ở điểm nào.
Cô đã cho người đi điều tra.
Cô không biết Tô Mẫn đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết sự thay đổi của nàng có liên quan đến Cao Tịch Huy.
Người đó nhất định đã giúp nàng giải quyết chuyện gì đó mới khiến nàng thoải mái dễ chịu như vậy.
Tô Mẫn chăm chú nhìn Lâm Tiêu Tiêu.
Đây là lần đầu tiên nàng được thoải mái nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu trong phòng làm việc như vậy.
Chân cô rất dài, khi cúi lưng nhặt đồ lên, đường cong cơ thể duyên dáng yểu điệu khiến người ta say đắm.
Đây từng là người đầu ắp tay gối của nàng.
Nàng đã từng nhìn thấy thứ mà người khác chưa bao giờ được thấy.
Phó giám đốc Lâm rất biết cách ăn mặc, biết cách để lộ những ưu điểm nhưng Tô Mẫn cảm thấy lúc cô không mặc gì càng đẹp.
Chẳng trách mấy cấp dưới của cô đều dùng ánh mắt vừa kính trọng vừa yêu thích như vậy nhìn cô.
Mỹ nữ xinh đẹp như vậy ai lại không thích?
Lâm Tiêu Tiêu cầm tài liệu quay người đi, nhìn Tô Mẫn, vừa kíp ánh mắt chạm nhau, có có chút ngẩn người.
Sao mà đẹp đến vậy?
Ánh mắt này thật giống với gã đàn ông cặn bã đến kiểm tra trước đây?
Tô Mẫn thổi lên tách trà: "Không cần bận rộn như thế.
Ngồi đi."
....
Lâm Tiêu Tiêu cười lạnh.
Cô đến trước mặt Tô Mẫn.
Đột nhiên để tài liệu hạ xuống trước mặt Tô Mẫn.
Tô Mẫn lật mở hai trang "Thời tiết chuyển nóng rồi, không cần vội vàng, uống chút nước đi."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng một lúc lâu.
Tô Mẫn ngẩng đầu lên, hai ánh mắt nhìn nhau.
Lâm Tiêu Tiêu cong môi.
Trước ánh mắt quan sát của Tô Mẫn, cô cầm chiếc cốc lên, uống một nhụm nước.
Rồi lại đặt cốc xuống.
Vết son môi hồng vô cùng gợi cảm, chọc ghẹo trái tim Tô Mẫn.
Nàng không biết mình bị làm sao.
Là cảm giác thoải mái khi chuyện được giải quyết xong hay thực sự bị ảnh hưởng bởi sư tổ mà trong đầu nàng bây giờ toàn là ý nghĩ dục vọng, chỉ muốn hôn Lâm Tiêu Tiêu.
Nhưng bây giờ Phó giám đốc Lâm biểu hiện rõ ràng là "Trước khi tôi hết tức giận thì đừng có chọc vào tôi".
Nàng chẳng dám làm bừa.
Tô Mẫn dựa lên sofa nghiêm túc lật tài liệu.
Khuôn mặt nàng đã bị che lại, Lâm Tiêu Tiêu ở góc độ này chỉ có thể thấy được ngón tay nàng.
Tay của Tô Mẫn rất đẹp.
Nói không ngoa chứ có thể làm người mẫu tay được luôn.
Tại vì làm ở một cơ quan như vậy nên nàng không thể sơn hoặc làm móng, nàng chỉ bảo vệ móng bằng cách dùng loại sơn trong suốt không màu.
Dưới ánh đèn, kết hợp với ngón tay trắng của nàng như lấp lánh óng ánh tuyệt đẹp như một viên ngọc.
Lâm Tiêu Tiêu bất giác đỏ mặt.
Tô Mẫn bỏ tài liệu xuống, cười nhẹ: "Đẹp không?"
Lâm Tiêu Tiêu ngẩn người: "Cái gì?"
Tô Mẫn lắc lắc tay mình, ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Em tự cắt đấy." Nàng nhấn mạnh thêm "Vừa mới hôm qua."
Câu nói này thật dứt khoát.
Chẳng ngờ lại có công hiệu thế này.
Lâm Tiêu Tiêu đỏ bừng mặt, đôi mắt mang theo tia nhìn tức giận.
Có những lúc khí thế của con người sẽ như thế này.
Bạn mạnh cô ấy yếu nhưng khi cô ấy bị bạn chèn ép thì một mặt khác của cô ấy sẽ bùng nổ.
Tô Mẫn đặt tài liệu trên tay xuống, hai tay nàng vịn lên sofa của Lâm Tiêu Tiêu, khóa chặt cô trong vòng tay mình: "Vẫn còn giận sao?"
Lời nói này mang theo một chút mê hoặc quyến rũ.
Lâm Tiêu Tiêu chưa từng thấy Tô Mẫn thế này.
Cô đưa tay muốn đẩy nàng ra.
Tô Mẫn cười: "Mềm yếu chẳng có chút sức lực nào.
Phó giám đốc Lâm là muốn giả bộ chối từ sao?
Kẻ đáng ghét nhất là làm tan nát trái tim người khác.
Khi Lâm tiêu Tiêu thực sự dùng sức, Tô Mẫn lại nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt nhìn thẳng vào cô: "Thố Thố, trước đây là em sai rồi.
Chị đừng giận nữa được không?"
Thanh âm nhẹ nhàng, ánh mắt trân trọng.
Lâm Tiêu Tiêu nhớ lại lúc còn nhỏ, nước mắt lưng tròng, đôi mắt đỏ ửng nhìn Tô Mẫn: "Sau đó thì sao? Em nói rời đi là sẽ bỏ đi luôn đúng không?"
Cô thật sự sợ hãi.
Hai tháng trước, cô đã cố hết sức để giữ Tô Mẫn lại.
Nhưng rồi thế nào? Nàng vẫn đi, chỉ để lại vỏn vẹn có vài chữ.
Trước khi nàng biến mất vài ngày, hai người thật sự có vẻ chẳng có liên lạc gì.
Trong lúc lo sợ và buồn bã, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy cả đời này cô cũng không tìm lại được nàng.
Trong đầu cứ có suy nghĩ như vậy, nỗi buồn đau mất mát lại ập đến.
Bây giờ thì sao?
Tô Mẫn vẫn chưa nói với cô trước đây đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy quay trở về rồi.
Còn cô thì thế nào?
Cô sẽ mở rộng vòng tay ôm lấy nàng chứ?
Tô Mẫn thở dài.
Nàng ôm lấy eo Lâm Tiêu Tiêu: "Em biết, vẫn luôn biết chị vì em mà phải bỏ ra biết bao nhiêu thứ.
Từ khi xác nhận được trái tim mình, em đã không hề nghĩ đến chuyện chia tay.
Trước đây...cha em nắm giữ trong trong thứ có liên quan đến chị và em nên em không dám hành động hấp tấp."
Lâm Tiêu Tiêu nghe vậy, tuy không ôm lại Tô Mẫn nhưng cơ thể cô cũng không còn cứng đờ nữa.
Tô Mẫn: "Chi cho em cơ hội, để em thể hiện một chút được không?"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn: "Chẳng phải em đến để kiểm tra sao?"
Giọng điệu có ý trêu ghẹo giữa những đôi tình nhân còn có ánh mắt hút hồn của Lâm Tiêu Tiêu khiến trái tim Tô Mẫn tê dại.
Nàng đứng thẳng người lên, ôm Lâm Tiêu Tiêu ấn cô lên bàn làm việc: "Đúng vậy, chẳng phải chị nói tùy ý kiểm tra sao?"
Cuối cùng cuộc đối đầu mạnh mẽ không chỉ còn là kẻ trốn chạy người đuổi theo nữa.
Mái tóc dài của Lâm Tiêu Tiêu rối tung, chẳng khác nào một yêu nghiệt.
Ngay lúc Tô Mẫn muốn hôn, cô lại cười, thoát khỏi cái ôm của nàng, để lại cho nàng một câu
- - Vậy còn phải xem biểu hiện của em đã.
Muốn như vậy thôi mà qua ải rồi à?
Làm gì có chuyện tốt như vậy?
Giải thích xong là muốn ngủ luôn?
Lâm Tiêu Tiêu cô đâu có dễ dỗ dành như vậy.
Bên này Tô Mẫn kiểm tra đã chẳng có tiến triển gì đã vậy còn hại luôn cả sư phụ.
Văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Hồ.
Trên chiếc ghế sofa mềm mại, Từ Linh bị Hồ Phỉ Phi nắm chặt lấy hai cổ tay, hôn lên cổ cô: "Cô là đồ xấu xa.
Không đến thăm tôi mà đến đây chỉ vì đồ đệ."
Từ Linh hô hấp có chút bấn loạn, gò má đỏ hồng.
Sau khi Cao Tịch Huy trở về, kết cấu nơi đây thay đổi nhiều.
Gần đây càng ngày càng có nhiều người tìm đến cô phát triển mối quan hệ, cô cần bỏ ra nhiều thời gian để thẩm định và ứng phó.
Câu nói trước đây của Cao Tịch Huy — Con mềm yếu quá.
Luôn lệ thuộc vào lời nói của sư phụ và sự kích thích Từ Linh.
Cô muốn khiến mình trở nên mạnh mẽ, tốc độ phát triển nhanh, trở thành một cá thể độc lập.
Chính mắt nhìn thấy sư phụ rút lui về tuyến hai, tuổi tác của sư tổ cũng đã cao, Mẫn Mẫn lại chưa thực sự trưởng thành.
Cảm giác "trên có người già dưới có trẻ nhỏ" khiến Từ Linh cảm thấy áp lực.
Hồ Phi Phi thấy cô đang phân tâm, không hài lòng nói: "Từ Linh có biết thế nào gọi là được ngày nào xào ngày ấy không? Con người ấy mà, nên vui vẻ tận hưởng, không nên tự làm khó mình."
Mặt Từ Linh đỏ bừng, trong mắt như có ánh nước.
Hồ Phỉ Phi nhìn thấy đau lòng, nàng ôm lấy Từ Linh: "Đồ phụ nữ xấu xa này.
Cô việc gì phải ép mình thế, không biết tôi sẽ đau lòng sao?"
Từ Linh mím môi, người cứng đờ dựa vào lòng Hồ Phỉ Phi.
Ayzo.
Trái tim Tổng giám đốc Hồ mềm nhũn.
Đây là lần đầu tiên Từ Linh mềm yếu chỉ động dựa vào nàng như vậy "Được rồi, không có chuyện gì cả.
Về sau muốn làm chức quan này hay không tôi đều ở bên cô."
Từ Linh nghe vậy cảm động, tròng mắt có chút đỏ lên.
Những người ở bên cạnh cô từ nhỏ, dù là cha mẹ hay bạn bè đều nói cần phải kiên cường phải khôn lớn.
Về sau con đường cô đi cũng là trên cây cầu độc mộc, cần một con người dũng cảm tiến lên phía trước không quay đầu lại.
Vì vậy nên từ khi còn nhỏ cô đã thiếu thốn đi cảm giác an toàn.
Cô không dám tin tưởng bất kỳ ai.
Vì sao Cao Tịch Huy nói cô dựa dẫm Phùng Yến chính là vì sư phụ là người duy nhất mà cô tin tưởng.
Nhưng sau khi sư phụ có gia đình thì sự quan tâm đương nhiên cũng có thay đổi.
Từ Linh vì vậy mà buồn rầu rất lâu, không ngờ rằng cô cũng đã gặp phải.
Lần này kiểm tra tốn công không ít.
Khi Tô Mẫn trở về bên Cao Tịch Huy, nàng đang ngẩn ngơ ngắm nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ gì.
Tô Mẫn gõ cử đi vào, nhân tiện mua cho bà ít trà sữa.
Cao Tịch Huy nhìn thấy trà sữa liền vui vẻ: "Về rồi à, tiến triển sao rồi?"
Tô Mẫn cảm thấy tiến triển không tồi: "Không tồi ạ."
Cao Tịch Huy cắn ống hút, nhìn chằm chằm Tô Mẫn.
Tô Mẫn:.....
Dì hình như không được hài lòng?
Đúng như dự đoán, ống một ngụm, Cao Tịch Huy hít hòa một hơi: "Thế nào gọi là vẫn được?"
Trong từ điển của bà chỉ có tốt hay không tốt.
Tô Mẫn cúi đầu: "Có lẽ chị ấy vẫn có điều khúc mắc khó lý giải.
Con cứ từ từ thôi ạ."
Cao Tịch Huy như không nghe thấy "Sờ tay rồi hay ôm người ta, hay hôn môi, hay lên giường rồi?"
Da đầu Tô Mẫn tê dại: "Một với hai ạ."
Cao Tịch Huy nghe vậy gật đầu.
Trước khi uống ngụm thứ hai bà bình luận: "Tiến triển từ từ."
Tô Mẫn:...
Nàng trầm lặng một lúc rồi nói với Cao Tịch Huy: "Dì ơi, thực ra dì có thể uống từ từ ạ, không cần phải uống ngụm lớn vậy."
Cao Tịch Huy cố gắng nuốt xuống, thở dài nhẹ nhõm: "Nhưng chẳng phải mấy người trẻ đóng quảng cáo toàn uống thế sao?"
Tô Mẫn:....
Cao Tịch Huy là người bận rộn, đi theo bà đương nhiên cũng phải bận bịu.
Buổi sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.
Bà gọi điện thoại cho Tô Mẫn: "Hôm nay phải đi Tân Cương, có một buổi họp.
Con chuẩn bị qua đây, chúng ta cùng ra sân bay."
Từ khi Tô Mẫn theo Cao Tịch Huy, nàng chẳng dám để máy ở chế độ im lặng, nhiều khi nửa đêm nửa hôm cũng lấy tay mò điện thoại.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng thực chất trong lòng