Máy bay cất cánh.
Có nhiều chuyện không thể thay đổi được.
Làm cũng đã làm rồi, Cục trưởng Cao là người làm nên sự nghiệp lớn, sao có thể bị dọa bởi một hậu bối được chứ.
Mẫn Mẫn cũng chỉ nói bừa thế thôi, nàng sao dám làm thật chứ?
Tâm trạng bà rất vui vẻ, gọi cô tiếp viên hàng không đưa tới hai ly coca.
Tô Mẫn ngồi phía sau không nhịn được nữa: "Cục trưởng Cao."
Đã xong chưa vậy?
Cao Tịch Huy nhìn nàng, ánh mắt có chút mong đợi: "Khó khăn lắm tiểu Tương mới không ở đây, con đừng quản ta có được không?"
Trái tim Tô Mẫn bỗng trở nên mềm yếu, bà cụ non bà cụ non, bà chẳng khác nào bà cụ non cả.
Cao Tịch Huy: "Ly cuối cùng."
Tô Mẫn đồng ý.
Nàng cảm thấy một lãnh đạo lớn như vậy nói ra được chẳng lẽ không làm được.
Đến cuối cùng Cao Tịch Huy đã uống đến sáu ly, đi đi lại lại nhà vệ sinh ba lần, nhận được vô số ánh nhìn liếc từ Tô Mẫn.
Xuống máy bay.
Người đến đón sớm đã ở đó, là cả một nhóm người ồn ào náo nhiệt.
Cao Tịch Huy ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay để sau lưng, nhàn nhạt nói: "Nhiều người đến thế này làm gì?"
Mọi người đều không dám nói.
Người đứng đầu là thân tín của Từ Linh.
Cô bước lên phía trước: "Tôi đã nói rồi.
Nhưng họ nhất định muốn đến."
Cao Tịch Huy quét ánh mắt quanh mọi người một lượt, gật gật đầu, ánh mắt rất lạnh nhạt.
Tất cả mọi người đều căng thẳng hồi hộp, không biết bà sẽ nói gì.
Cao Tịch Huy: "Cảm ơn mọi người."
Mọi người:.....
Tô Mẫn ở phía sau nhìn.
Nàng phát hiện thực ra Cục trưởng Cao luôn mang dáng vẻ lạnh lùng nhưng hài hước, chẳng trách cấp dưới quyết một lòng với bà như vậy.
Vì là hội họp nên khách sạn mà Cao Tịch Huy đi cũng rất đơn giản.
Bà đã đặc biệt dặn dò phân phó, nhất định không được quá chú trọng hình thức bên ngoài.
Xuống xe.
Tô Mẫn vội vàng mở điện thoại ra.
Cao Tịch Huy để điện thoại ra xa, nửa như muốn xem, nửa lại như không dám.
Bức ảnh đó của bà quả nhiên đã gây náo loạn trong hội nhóm "Gia đình tương thân tương ái."
Góc độ bức ảnh của Cao Tịch Huy chụp quả thực không tồi chút nào.
Ai chẳng biết tay là bộ phận đặc biệt, lại nhạy cảm nữa.
Chuyện dở khóc dở cười nhất là sau khi bà đăng tấm hình lên, trong nhóm chẳng có ai nói gì đến mười phút đồng hồ.
Có lẽ là họ đang shock nặng.
Đến cuối cùng thì Phùng Yến là người lớn tuổi nhất lại gửi tin đầu tiên.
Không phải gửi chữ mà là hình ảnh.
Một tấm hình đứa trẻ cầm chai nước tương đi ngang qua.
Tiếp theo đó là học trò Từ Linh gửi bức hình đứa bé đang chơi nước tương.
Hồ Phỉ Phi còn phá hơn.
Nàng trực tiếp cầm bức hình qua, chỉnh sửa một chút, làm mờ tay Tô Mẫn.
Ba người đều là gửi ảnh.
Lâm Tiêu Tiêu rất lâu sau mới gửi.
Cô trả lời vô cùng đơn giản.
- - Ha ha.
Tô Mẫn nhìn mà sởn gai ốc.
Nàng nhìn Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy chỉ vào điện thoại: "Ha ha? Hình như con bé có vẻ rất vui?"
Tô Mẫn sắp phát điên lại rồi.
Ha ha.
Có thể khiến Phó giám đốc Lâm gửi ha ha, chẳng biết đã bị chọc giận thành bộ dạng nào rồi.
Quan trọng nhất là tấm hình nàng giúp Trương Tinh Tinh mang hành lý vẫn còn tốt chán, mặc dù lời nói của Cao Tịch Huy lại còn có ý nghĩa chỉ dẫn ám muội nhưng vẫn không bằng tấm làm mờ của Hồ tổng.
Người nào không biết lại tưởng bọn họ ở ngay đó thông qua hành lý mà lái xe đi chứ.
Cao Tịch Huy phản ứng rất nhanh.
Bà nhắc đến @Phùng Yến.
- - Học trò, ha ha là ý gì hả?
Phùng Yến cũng ma mãnh, bà lại nhắc đến @Từ Linh, hỏi học trò ha ha là có ý gì.
Tù Linh có gì học theo đấy, nhắc đến @Tô Mẫn, Mẫn Mẫn ha ha có ý nghĩa gì?
Cao Tịch Huy:....
Tô Mẫn:....
Đây chẳng phải là tự cầm đá đập vào chân mình hay sao.
Tô Mẫn đang định gửi tin nhắn thì điện thoại trên tay Cao Tịch Huy vang lên.
Bà nhìn tên người hiển thị gọi đến, có chút bất đắc dĩ: "A lo, tiểu Tương à? Ta vừa mới đến nơi, ồ, đúng rồi, nhiệt độ cũng được, áo len mặc rồi, còn chuyện gì nữa không? Cái gì??!!!"
Cao Tịch Huy kêu lên kinh ngạc đọa đến cả tài xế và Tô Mẫn đề phải thót tim.
Tô Mẫn nghĩ có chuyện gì, căng thẳng nhìn Cục trưởng Cao.
Cao Tịch Huy mặt lạnh lùng, nắm chặt điện thoại: "Thật vậy không?"
Bên kia tiểu Tương nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, vừa nhận được tin xong.
Không thể sai được."
Cao Tịch Huy trầm lặng một lúc: "Lần này là lỗi của cô."
Tiểu Tương cũng trầm lặng " Bản thân tôi cho rằng cô ấy biết sau khi bà đi đã đặc biệt sắp xếp."
Cúp điện thoại, Cao Tịch Huy ngồi yên lặng một chỗ, chẳng nói lời nào.
Người bên cạnh chẳng dám nói gì.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Cao Tịch Huy quay lại nhìn Tô Mẫn: "Là con phải không?"
Tô Mẫn bị ánh nhìn đó khiến cho lờ mờ chẳng hiểu: "Gì..
gì cơ ạ?"
Cao Tịch Huy vẫn nhìn nàng: "Dì của con, Tô Tịnh An thực sự đến rồi."
Tô Mẫn:???!!!!
Nói gì vậy?
Thật như vậy sao???
Nhìn phản ứng của Tô Mẫn, Cao Tịch Huy biết nhất định không phải nàng sắp xếp từ trước.
Trong lòng bà cực kỳ hỗn loạn, không biết là cảm giác gì.
Tô Mẫn cũng ngây người nửa ngày với thông tin này.
Nàng nhìn Cao Tịch Huy: "Dì đến làm gì chứ?"
Cao Tịch Huy bình thản: "Bán xiên thịt dê."
Tô Mẫn mắc nghẹn, giọng nói có chút nũng nịu: "Người tin con đi, Cục trưởng Cao, thực sự không phải con làm."
Cao Tịch Huy trần lặng rất lâu, tay chân bà nhẹ nhàng gõ xuống, bà nói nhạt: "Con cố tình cũng được, không cố tình cũng được.
Lẽ nào ta lại sợ bà ấy sao."
Tô Mẫn vừa nghe thì thở phào một hơi.
Nàng thích dáng vẻ bá đạo của Cục trưởng Cao.
Lần này gặp mặt không biết vì vấn đề gì nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ êm đẹp?
Cao Tịch Huy nhìn tài xế: "Ra sân bay."
Tô Mẫn rụt cô lại: "Làm gì vậy ạ?"
Cao Tịch Huy: "Ta muốn về nhà."
Thật là....
Tô Mẫn còn nghĩ rằng Cao Tịch Huy đùa giỡn với mình.
Rõ ràng là có cuộc họp quan trọng như vậy, không thể nào bỏ, hai người lại mệt mỏi đường xa đến đây, bà bảo về là về luôn sao?
Sự thật đã chứng minh Cục trưởng Cao chính là thích tùy hứng như vậy.
Bà sắp xếp đơn giản một chút, còn gọi người thân tín của Từ Linh lại "Tuổi tác của chúng ta cũng đã cao, sắp rút lui được rồi.
Về sau tất cả ở đây đều do người trẻ các cô nói là được.
Cô đừng khiến ta thất vọng."
Đối phương đương nhiên vô cùng đội ơn đội nghĩa: "Tôi...!tôi nhất định sẽ không phụ lòng dạy dỗ của người.
Cảm ơn sự bồi dưỡng của người."
Cuộc họp quan trọng như vậy mà để cô đi, Cục trưởng Cao chắc chắn đã coi cô như người của mình rồi.
Cao Tịch Huy dặn dò vài câu đầy ý tứ sâu xa, vỗ lên vai cô "Vậy ta đi đaay.
Không tự nói với cô thì ta không yên tâm."
Tô Mẫn:....
Cai này mới là diễn xuất thực sự.
Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn: "Còn chưa đi?"
Tiểu Tương đã đặt vé máy bay xong.
Cô quả nhiên không hổ là người theo Cao Tịch Huy lâu năm, có vẻ như biết được bà sẽ dùng cách này, từ sau khi cô biết Tô Tịnh An sẽ tham gia hội nghị lần này cô đã đặt vé máy bay cho hai người.
Trên đường, Tô Mẫn có đi vệ sinh.
Nàng gọi điện thoại cho dì, không muốn hai người cứ bỏ lỡ như vậy.
Tô Tịnh An nghe xong trầm mặc một lúc: "Bà ấy vẫn có tính khí như vậy."
Yêu đương kiên cường.
Uất hận kiên cường.
Đến một cơ hội bù đắp cũng không cho.
Lúc lên xe Tô Mẫn nhìn Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao chúng ta ở cổng đăng ký nào ạ?"
Cao Tịch Huy quét mắt nhìn nàng: "Con không cần tốn công vô ích nữa."
Ánh mắt bà trầm xuống, mang theo tia nhìn cảnh báo.
Bà chẳng qua chỉ không nói, Tô Mẫn muốn làm gì bà chỉ cần