Lúc chạng vạng, thành phố H vốn âm u cả ngày cuối cùng cũng đổ mưa. Dường như chỉ trong nháy mắt, những giọt mưa lớn bằng hạt đậu đã lộp độp rơi xuống khiến những người đi đường đang tan tầm đều bị ướt sũng.
Người đi đường cúi đầu bước đi vội vã, người có ô thì che ô, có người thì dùng tạm túi xách để che, giày da bước vội qua những vũng nước đọng, nước bắn cả lên ống quần.
Ở CBD (1) trên quảng trường trung tâm thành phố H có một quán trà sữa đang tấp nập người đến tránh mưa. Nhiều người người vừa tan tầm, đang đói bụng mà lại không kịp về nhà vì cơn mưa lớn bất chợt này nên đổi ý vào quán mua một cốc trà sữa hoặc ít đồ ngọt ăn lót dạ. Cứ thế khách trong quán lại càng lúc càng đông lên, em gái thu ngân cực kì bận rộn: “Quý khách muốn dùng gì ạ?”
(1) Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.
“Một cốc trà đen macchiato, nhiều đá, không đường, một cốc trà sữa chân trâu trắng 70% đường, một cốc trà xoài 100% đường, một cốc trà chanh hạnh nhân, cũng nhiều đá.”
Giọng nói này cực kì êm tai, tai của em gái nhân viên thu ngân suýt thì mang thai, cô ta thầm hí hứng ngẩng đầu lên nhìn vị khách đó… Ôi, đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ mặt. Em gái thu ngân thất vọng cúi đầu xuống: “Tổng cộng hết 45 tệ, quý khách quét WeChat (2) hay là Alipay (3) ạ?”
(2) WeChat là một ứng dụng đa mục đích: gửi tin nhắn, phương tiện truyền thông xã hội và thanh toán di động Trung Quốc được Tencent phát triển.
(3) Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 12 năm 2004 bởi thương nhân Jack Ma từ tập đoàn Alibaba.
“Thanh toán bằng tiền mặt được không?”
“Được ạ.”
Khách hàng đưa hai tờ 20 tệ và một tờ 5 tệ, sau đó cầm hóa đơn ra cửa sổ đợi trà sữa của mình.
Đúng lúc này, màn hình LED đối diện quán trà sữa ở quảng trường hiện lên một bản tin: Nghi phạm sát hại nữ minh tinh họ Cao là Chu Mạnh Ngôn đang bỏ trốn, cảnh sát phát lệnh truy nã trên toàn thành phố. Bất kì công dân nào cung cấp được manh mối có lợi cho cảnh sát đều có thể nhận được tiền thưởng là 1 vạn tệ…
Một nữ sinh cấp ba đang xếp hàng mua trà sữa khó hiểu hỏi bạn mình: “Nữ diễn viên họ Cao này có phải là người diễn “Thái Bình công chúa” không? Không phải cô ấy tự sát à? Sao tự dưng lại có nghi phạm vậy?”
“Tự sát là do bên truyền thông nói thôi, bảo là vì mắc bệnh trầm cảm gì đó nhưng cảnh sát lại nói là mưu sát, hơn nữa, nghi phạm…. Hình như là người này.” Người bạn kia im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi dứt khoát lấy điện thoại ra tìm tin tức, “Đây nhìn đi, “Bạn trai bí mật của Thái Bình công chúa không phải tiểu thịt tươi (4) Khổng Nguyên, mà là anh ta?” Hồi cô ấy dính scandal tình cảm với Khổng Nguyên, có bài báo nói cô ấy có một người bạn trai nhà giàu ngoài giới giải trí, người đó chính là nghi phạm trong bản tin hôm nay!”
(4) Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ cùng các chị em dùng để gọi những chàng trai trẻ mới nổi sở hữu nhan sắc cực phẩm. Họ thường là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình.
Dù sao nạn nhân cũng là minh tinh, nghe bạn mình nói xong, nữ sinh kia lại nghĩ: “Phức tạp thật đấy, hay là do ân oán của nhà giàu nhỉ?”
“Cũng có thể.” Người bạn kia gật đầu, vừa định nói gì đó thì người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh nhắc hai người, “Số 86 là hai em à? Nhân viên đã gọi hai lần rồi kìa.”
Hai nữ sinh cấp ba giật mình: “Dạ? Đúng rồi ạ!” Hai người cảm ơn người đàn ông đội mũ rồi đi lấy trà sữa, sau đó lại tiếp tục xì xào bàn tán nhưng lúc này đề tài đã chuyển từ chuyện Cao Ngân Nguyệt tự sát sang chuyện của một nam minh tinh nào đó ngoại tình rồi.
“Số 87.”
Người đàn ông đội mũ đưa hóa đơn ra, nhân viên bán trà sữa cúi đầu, cho bốn cốc trà sữa vào túi, cũng không quên thả thêm bốn cái ống hút vào.
“Cảm ơn.” Vị khách kia nói xong thì cầm túi trà sữa đi ra. Nhân viên liếc mắt qua bàn tay của anh, ngón tay anh thon dài, móng tay được cắt gọn gàng, nhìn rất giống đôi tay của một nghệ sĩ chơi đàn piano.
Cô ta định nhìn thêm chút nữa nhưng vị khách kia đã rời khỏi quán, không bung ô mà đi vào màn mưa, mưa rào nhanh chóng khiến cả người anh ướt sũng, sau chiếc áo phông mỏng thấp thoáng có thể thấy cơ lưng.
Bản tin ngắn trên màn hình LED kết thúc, hình ảnh của tội phạm truy nã Chu Mạnh Ngôn xuất hiện ngay sau đó. Tội phạm truy nã này khá trẻ, thậm chí còn rất đẹp trai, những người đi đường xem xong không nhịn được mà cảm thán “đúng là phận hồng nhan”.
Trong cơn mưa xối xả, người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên, im lặng nhìn người trên màn hình.
Hai người giống nhau như đúc.
Anh chính là Chu Mạnh Ngôn.
Bạn gái của anh chính là Cao Ngân Nguyệt – nữ minh tinh mới bị sát hại.
Ba ngày trước, thân phận của anh chính là một người đàn ông đau khổ vì cái chết của bạn gái.
Bây giờ anh lại trở thành nghi phạm số một bị cảnh sát truy nã.
Rốt cuộc là tại sao lại có sự thay đổi này? Anh cũng không rõ lắm nhưng anh biết mình không phải là người sát hại Cao Ngân Nguyệt.
Nhưng nếu chưa có chứng cớ xác thực, chắc chắn cảnh sát sẽ không phát lệnh truy nã anh. Giữa việc mặc kệ cho người khác sắp đặt và tự mình tìm ra chân tướng, anh tình nguyện chọn vế sau.
Anh đến nhà ga xe lửa bỏ hoang bắn một phát súng, cố tình dụ cảnh sát đến vùng ngoại thành, còn bản thân thì lại công khai xuất hiện ở khu vực phồn hoa nhất tại trung tâm thành phố.
Mưa rơi xuống vành mũ lưỡi trai, anh ngẩng đầu đứng trong biển người, im lặng nhìn bản tin kia.
Chỉ một lát sau, bản tin kết thúc.
Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không mà ngay sau đó trên màn hình hiện lên bản tin tuyên truyền bộ phim mới mà Cao Ngân Nguyệt đóng vai chính. Người con gái trên màn hình cười mới xinh đẹp làm sao, khiến Chu Mạnh Ngôn cảm thấy tất cả chuyện này đều là ảo giác, nhưng chỉ một giây sau, anh đã tỉnh táo lại.
Cô ấy đã chết. Và điều duy nhất anh có thể làm chính là tìm ra hung thủ đã sát hại cô ấy.
Chu Mạnh Ngôn nhắm mắt lại, đưa tay kéo mũ thấp xuống, xách túi trà sữa đi vào công ty giải trí Tinh Diệu – công ty quản lý của Cao Ngân Nguyệt khi cô ấy còn sống. Vừa đến cửa anh đã bị bảo vệ ngăn cản nhưng thấy túi trà sữa trên tay anh thì bảo vệ dừng lại, không đuổi anh ra ngoài.
Quán trà sữa nổi tiếng này mở cách trụ sở công ty không xa, bảo vệ thường xuyên thấy nhân viên công ty gọi trà sữa của hãng này, hơn nữa vì quán khá gần nên nhân viên thường không mặc đồng phục.
Nhưng bảo vệ vẫn cẩn thận hỏi: “Giao đến tầng bao nhiêu?”
“Tầng tám, phòng 803.” Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh đáp lại.
Bảo vệ nghe xong thì yên tâm. Tầng tám là của phòng hậu kì và phòng chế tác, cả hai phòng đều thường xuyên làm thêm giờ, cũng không có minh tinh nào ở đấy, anh ta phất tay cho người đi vào.
Chu Mạnh Ngôn đứng chờ trước cửa thang máy một lúc, có lẽ đang giờ tan tầm nên thang máy xuống rất chậm, anh thản nhiên liếc nhìn cánh cửa bằng kim loại của thang máy, thấy bảo vệ đã tránh ra chỗ khác thì mới xoay người đi về phía cầu thang bộ.
Mục tiêu của anh không phải tầng tám mà là tầng mười, phòng làm việc của người đại diện.
Anh có một số vấn đề cần hỏi người đại diện Ngô Phàm của Cao Ngân Nguyệt khi cô ấy còn sống.
Cầu thang bộ vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của anh vang lên.
Trong sáu phút ngắn ngủi đi lên tầng mười, anh nhớ tới rất nhiều chuyện.
Anh và Cao Ngân Nguyệt là bạn học cấp ba, năm đó hai người không hề có tình cảm gì, nói chuyện với nhau cũng chẳng được mấy câu, nhưng khoảng hai năm trước, hai người tình cờ gặp lại nhau.
Lần gặp mặt ấy thật sự rất buồn cười.
Hôm ấy anh mới xuống bãi đỗ