Chu Mạnh Ngôn không hề biết vào giây phút anh mở cửa, vận mệnh của anh đã hoàn toàn bị đảo lộn mà không hề có sự báo trước.
Trên thực tế, trong khoảng ba giây đó, bản thân anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh bước vào căn phòng ở tầng một của công ty giải trí.
Nhưng bây giờ Chu Mạnh Ngôn lại nhìn thấy một căn phòng khách, anh đứng ở chỗ cửa ra vào, bên trái có một cánh cửa xếp, bên trong có tiếng nước chảy, hình như là phòng vệ sinh.
Đi vào trong xem thì chỉ thấy một chiếc giường đơn, trên giường là bộ chăn ga màu lạnh của hãng MUJI, bên cạnh là một chiếc bàn đọc sách của hãng IKEA, thậm chí chiếc đèn bàn cũng thuộc hãng IKEA.
Dưới đất được trải thảm, ở đấy có một chiếc bàn vuông nhỏ, trên bàn là hộp KFC combo gia đình.
Phản ứng đầu tiên của Chu Mạnh Ngôn chính là… Phòng chụp ảnh? Nhưng có vẻ không giống lắm.
Trong không khí có thể ngửi rất rõ mùi gà rán lẫn mùi sữa tắm tỏa ra từ phòng tắm, thậm chí còn có thể thấy hơi nước bay ra qua khe cửa phòng tắm…
Chu Mạnh Ngôn vô thức lùi ra sau, lần này vẻ mặt anh lại càng quái dị hơn.
Anh biết sau lưng mình là cửa, vì trong một giây bước vào phòng, anh đã có ý định là sẽ trốn sau cánh cửa, đợi nữ cảnh sát kia bước vào thì hạ gục cô ấy.
Sau lưng anh chắc chắn là cửa ra vào, nhưng vừa rồi anh lùi lại…
Chu Mạnh Ngôn chưa bao giờ gặp phải chuyện ly kỳ như thế này, anh kìm chế nỗi sợ của bản thân, lùi ra đằng sau thêm một bước nữa.
Anh lại lùi tiếp vì cảnh vật trong tầm mắt đang dần thu nhỏ lại, nhưng mà… Sao có thể thế được chứ?
Trừ phi… Chu Mạnh Ngôn lại lùi về sau thêm bước thứ ba.
Lần này, cảnh vật trong tầm nhìn của anh đều biến mất, chỉ còn thấy một cánh cửa màu trắng.
Nếu như thần kinh Chu Mạnh Ngôn vẫn bình thường, vậy thì vừa rồi có vẻ như anh đã lĩnh hội được thuật xuyên tường, cứ thế lùi dần từ trong phòng ra ngoài phòng.
Chu Mạnh Ngôn nghiêng đầu nhìn xung quanh, lúc này anh đang đứng ở một hành lang, hai bên trái phải đều là những cánh cửa phòng tương tự nhau, trên cửa có đánh số, nhìn có vẻ như là một tòa khách sạn kiểu căn hộ. (1)
(1) Khách sạn kiểu căn hộ: về hình thức, đó là một chung cư cao cấp nhưng hoạt động như một khách sạn. Khách sạn kiểu căn hộ thường được xây ở các thành phố lớn và các khu vực nghỉ dưỡng lớn.
Chuyện này không phải là vấn đề chính, vấn đề bây giờ là rõ ràng Chu Mạnh Ngôn vừa mở một cánh cửa trong tòa nhà của công ty giải trí, dù cảnh tượng bên trong phòng có kì lạ đến mấy đi chăng nữa, khi lùi ra khỏi cửa thì anh vẫn phải trở lại hành lang mới đúng chứ?
Nhưng không, anh lại xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ, mà anh dám cam đoan bản thân chưa từng tới nơi này bao giờ.
Chu Mạnh Ngôn không dám làm loạn, anh bình tĩnh suy nghĩ, lại quyết định tiến về phía trước một bước.
Lúc đầu trước mắt anh là cánh cửa phòng, sau đó dần mở rộng ra, cảnh tượng trong phòng khi nãy lại xuất hiện trong tầm mắt.
Hiện tại có hai khả năng, thứ nhất, Chu Mạnh Ngôn đi vào một căn phòng ảo giác, bây giờ mọi chuyện đang xảy ra chỉ là ảo giác của anh mà thôi. Nhưng chưa nói đến việc liệu trên đời này có tồn tại căn phòng như thế không, nếu quả thật thần kinh có vấn đề nên sinh ra ảo giác thì sao anh lại có lý trí để phân tích tình huống hiện tại chứ? Rõ ràng suy đoán này không hợp logic.
Vậy thì khả năng thứ hai, anh xuyên không rồi, đồng thời còn có siêu năng lực nữa.
Chuyện này nghe còn vô lý hơn chuyện bị thần kinh nữa. Chu Mạnh Ngôn vừa suy nghĩ vừa chậm rãi bước vào phòng, lần này anh thấy nhiều chi tiết nhỏ hơn.
Chẳng hạn như chủ nhân căn phòng này là nữ, trên tủ đầu giường có một chiếc hộp đựng đồ trang điểm bằng nhựa, bên trong có rất nhiều chai lọ, và chẳng hạn như người này có sở thích viết tiểu thuyết. Trên màn hình máy tính xách tay vẫn còn đang mở Word, câu cuối cùng là: “Chu Mạnh Ngôn không còn lựa chọn nào khác, đành phải lách mình đi vào căn phòng gần đấy nhất.
To be continued…”
Đợi chút! Chu Mạnh Ngôn ngạc nhiên, anh nhanh chóng quay lại, nhìn chăm chú vào màn hình, không sai, đó là tên của anh, hơn nữa tuyệt đối không phải là trùng họ trùng tên.
Đoạn văn này miêu tả rất sinh động cảnh anh bị Uông Lệnh Phi phát hiện rồi đuổi theo đến tầng một, thậm chí còn có cả diễn biến tâm lý của anh, chuyện này sao có thể chứ?
Đây là mộng du sao?
Đúng rồi, chắc chắn là mộng du.
Trong lúc Chu Mạnh Ngôn đang bối rối không biết nên làm gì thì tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh ngừng lại, anh nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo, sau đó là tiếng mở cửa.
Trong chớp mắt kia, cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cũng nhớ ra, bây giờ mình đang xâm nhập phi pháp vào nhà khác, dù anh không biết rõ rốt cuộc những chuyện này xảy ra như thế nào, nhưng… Anh không kịp nghĩ thêm gì, lập tức lao thẳng vào bức tường, giống như Harry Potter đi xuyên qua sân ga số 9¾ vậy, anh cũng xuyên qua bức tường kia.
Phòng bên cạnh rất tối, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo hắt vào từ bên ngoài, Chu Mạnh Ngôn phát hiện ra mặc dù căn phòng này có bố cục giống hệt phòng bên kia nhưng lại trống không, có vẻ như không có người ở. Cuối cùng anh cũng có thể nhẹ nhàng thở phào một hơi, tạm thời dừng lại một chút rồi suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có vẻ chủ nhân của căn phòng bên kia đang viết một quyển tiểu thuyết, trong quyển tiểu thuyết ấy có nhắc đến quá trình đuổi bắt vừa rồi của anh, tựa như thượng đế tối cao toàn trí toàn năng vậy.
Hoặc là cô ấy ghi chép lại những hành động vừa xảy ra, hoặc là anh vừa hành động theo kịch bản.
Cái nào có khả năng xảy ra hơn?
Cả hai đều phi thực tế.
Nếu cô ấy theo dõi anh, vậy cô ấy đã làm thế nào? Trừ phi ở thế giới bên kia có vô số camera được lắp đặt xung quanh Chu Mạnh Ngôn, ghi chép lại tất cả mọi cử chỉ lẫn hành động của anh. Nhưng cho dù như thế thì diễn biến tâm lý của anh cũng không thể chuẩn như vậy được.
Chẳng lẽ anh bị người khác điều khiển? Đó là kịch bản của anh? Nghĩ đến đây, cả người Chu Mạnh Ngôn lạnh toát, không không, nếu như vậy thì quá đáng sợ rồi.
Tuyệt đối không thể nào! Anh cố tìm cho mình một lý do để có thể phủ nhận chuyện này… Đúng rồi! Nếu như anh bị điều khiển, vậy tại sao bản word kia chỉ ghi đến chỗ anh bước vào căn phòng? Tại sao không có nội dung tiếp theo?
Anh nghĩ trái nghĩ phải nhưng vẫn không tìm ra đáp án.
Vậy bây giờ nên làm gì đây? Chu Mạnh Ngôn mất mười phút để suy nghĩ vế vấn đề này, cuối cùng cũng chỉ nghĩ ra được một đáp án, đó là hỏi thẳng.
Đi thẳng vào vấn đề có chỗ tốt của việc đi thẳng vào vấn đề, có thể khiến đối phương trở tay không kịp.
Chu Mạnh Ngôn nghĩ vậy, sau đó chuẩn bị kĩ càng về vấn đề mình định hỏi, chậm rãi đi ra hành lang. Anh không trực tiếp đi xuyên qua tường vì chuyện này quá bất lịch sự, đặc biệt là trong trường hợp chủ nhà còn là nữ nữa.
Anh quyết định gõ cửa.
Nhưng khi ngón tay Chu Mạnh Ngôn chạm vào cửa phòng thì