Ngày hôm sau khi Chung Thái Lam tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Chung Thái Lam chậm rì rì đứng lên, chợt phát hiện Chu Mạnh Ngôn đang dùng laptop của cô để lên mạng: “Anh làm gì đấy?”
“Tìm một ít tư liệu.” Chu Mạnh Ngôn đáp, “Xin lỗi vì tự tiện lấy đồ của cô mà chưa xin phép, tuy rằng tôi đã gọi cô rồi nhưng mà cô ngủ say quá nên không nghe thấy.”
“Ồ.” Chung Thái Lam ngáp một cái, bước vào nhà tắm để rửa mặt, “Nói hay quá nhỉ, làm như người lần trước xem trộm điện thoại của tôi không phải là anh ấy.”
Nét mặt Chu Mạnh Ngôn không thay đổi: “Những lúc bình thường thì tôi sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn đâu… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đây là đặc tính mà cô cho tôi mà, không thể trách… Này, cô làm cái gì thế?”
Chung Thái Lam cầm bàn chải đánh răng lao ra, phẫn nộ nói: “Đừng có cái gì cũng đổ lên đầu tôi! Tôi chưa bao giờ viết là anh biết chơi đểu người khác cả!”
Chu Mạnh Ngôn giật mình: “Thật à?”
“Tôi mà lừa anh thì tôi làm chó!” Chung Thái Lam tức giận lên tiếng: “Hôm qua anh cũng đọc bản thảo rồi còn gì, tôi có viết à? Tôi viết chỗ nào?”
Chu Mạnh Ngôn cẩn thận nhớ lại, đúng là hôm qua Chung Thái Lam đã đưa tất cả bản thảo cho anh đọc, có lẽ vì để bù đắp những tiếc nuối của bản thân nên các đặc tính mà cô cho anh đều là tính chính diện, còn việc chơi đểu… Hình như là cô không viết thật.
Đột nhiên anh cảm thấy yêu đời trở lại, khẽ cười: “Tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là cô có viết mà.”
Chung Thái Lam: “…” Nếu không phải việc nhổ nước bọt quá mất hình tượng thì cô thật sự rất muốn nhổ nước bọt vào mặt anh.
Mãi mới đánh răng rửa mặt xong, Chu Mạnh Ngôn định nói về những chuyện anh phát hiện lúc sáng thì Chung Thái Lam đã cầm điện thoại lên xem, ra hiệu anh dừng lại, “Người ta giao hàng đến nơi rồi, ăn xong hẵng nói, không thì tôi chết đói mất.”
Không phải ai cũng có cơ hội ngồi ăn cơm trực tiếp với nhân vật dưới ngòi bút của mình, trước khi ăn, Chung Thái Lam còn cảm thấy đây là một bữa ăn rất có ý nghĩa để kỉ niệm.
Nhưng năm phút sau cô hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
“Tôi gắp trước rồi mà.” Chung Thái Lam nhìn chằm chằm vào miếng sườn trong đĩa.
“Bỏ ra.”
Chu Mạnh Ngôn dùng đũa kẹp chặt miếng sườn, “Không.”
Chung Thái Lam không giành nổi, oán hận nói, “Anh chẳng ga lăng chút nào.”
“Đừng có phân biệt giới tính.” Chu Mạnh Ngôn dùng sức một chút, lập tức gắp được miếng sườn vào bát cơm của mình và ăn ngấu nghiến, đồng thời vẫn không ngừng vươn tay ra gắp tiếp đồ ăn.
Chung Thái Lam trơ mắt nhìn rau xào thịt của mình bị cướp đi, bực mình hỏi: “Này, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Định trả thù tôi đấy à? Đừng có ấu trĩ vậy chứ?”
“Không.” Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh nói, “Trùng hợp là tôi lại muốn ăn món đó thôi.”
Chung Thái Lam cảm giác mình sắp bị chọc tức đến mức sắp biến thành con cá nóc rồi, “Trùng hợp cái con khỉ!”
“Ừ, đúng rồi, do cô cố ý viết ra mà.” Chu Mạnh Ngôn hơi nhếch mép chế nhạo, “Có gì lạ đâu.”
Chung Thái Lam á khẩu không trả lời nổi, đây đúng là một chi tiết mà cô từng cố ý viết ra lúc còn nhỏ, lý do rất đơn giản: Có cùng khẩu vị ăn uống thì mới gọi là bạn bè, nếu một người thích ăn chay, một người thích ăn thịt thì sao có thể vui vẻ ăn cơm được? Nên tất nhiên là Chu Mạnh Ngôn phải có sở thích ăn uống giống cô rồi.
“Nhưng mà...” Cô biện hộ, “Mặc dù tôi quyết định rằng anh sẽ thích ăn món nào nhưng tôi cũng không bảo anh phải tranh đồ ăn với con gái nhà người ta, bản tính vô liêm sỉ này của anh do trời sinh đấy, đừng có đổ lên đầu tôi.”
“Tôi biết rồi.” Chu Mạnh Ngôn khẽ cười, đúng là vì biết rõ đây là bản tính của mình nên anh mới lặp đi lặp lại những hành động này, coi như đây là cách để chứng tỏ bản thân không phải một con rối.
Anh cũng có những cảm xúc của riêng mình.
Anh cũng có linh hồn của bản thân.
“Thôi quên đi.” Chung Thái Lam hiểu ý anh, làu bàu thu đũa lại, “Coi như vì anh phải khổ cực chạy trốn mấy ngày qua đấy, anh ăn đi.”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô một cái, chia một ít súp thịt bò trong hộp ra cho cô.
Chung Thái Lam đang không để ý đến xung quanh, vùi đầu vào ăn cơm trắng, đột nhiên thấy dưới mũi mình xuất hiện miếng thịt bò, cô giật mình ngẩng đầu lên: “Anh làm gì đấy?”
“Tôi trêu cô một chút thôi.” Chu Mạnh Ngôn gắp hết thịt bò vào bát cô, “Tôi không mặt dày đến mức đấy đâu.”
Chung Thái Lam gắp trả lại anh một nửa: “Mỗi người một nửa.”
Cuối cùng hai người cũng bình tĩnh ăn xong bữa cơm.
Ăn uống xong, Chu Mạnh Ngôn cảm ơn cô: “Cảm ơn vì bữa cơm.”
“Đừng khách sáo.” Chung Thái Lam thoải mái trả lời, “Trước khi giải quyết xong vấn đề này thì tôi sẽ phụ trách giải quyết vấn đề ăn ngủ của anh.”
“Cảm ơn.” Vì mối quan hệ đặc biệt giữa hai người, Chu Mạnh Ngôn cũng không quá khách sáo, bây giờ anh thật sự rất cần sự giúp đỡ của cô.
Chung Thái Lam chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn chủ động hỏi: “Nhưng mà bây giờ anh định làm gì trong tình hình thế này?”
Chu Mạnh Ngôn thu dọn bát đũa và hộp cơm trên bàn bỏ vào túi rác, nghe cô hỏi vậy thì nói: “Từ trước đến giờ mục tiêu của tôi vẫn không thay đổi, đó là tìm ra hung thủ.”
Chung Thái Lam im lặng, một lúc sau mới hỏi tiếp: “Nhất định phải như thế à?”
Cái chết của Cao Ngân Nguyệt chẳng qua là để mở màn cho câu chuyện của Chu Mạnh Ngôn thôi, vốn dĩ cô chưa hề nghĩ đến thân phận của hung thủ.
Hung thủ là ai hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của cô, vậy nên bây giờ Chu Mạnh Ngôn muốn đi tìm hung thủ thì có nghĩa lý gì cơ chứ.
Hay nói đúng hơn, hung thủ sau màn thật sự chẳng phải là cô sao?
“Có.” Chu Mạnh Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô, “Tôi biết đối với cô mà nói, tình cảm giữa tôi và Ngân Nguyệt chẳng qua chỉ do cô tùy tiện viết ra thôi, nhưng với tôi thì không, tôi phải tìm ra hung thủ đã sát hại cô ấy, đồng thời lấy lại danh dự cho bản thân.”
Chung Thái Lam mấp máy môi: “Tôi đang nói về vụ án này chứ không phải tình cảm của hai người.
Nếu tôi còn viết được thì tôi hoàn toàn có thể viết ra một hung thủ, nhưng bây giờ… Tôi còn không nghĩ đến chuyện rốt cuộc hung thủ là ai, thậm chí tôi vẫn chưa nghĩ kĩ về các chi tiết của vụ án này, lấy hung thủ ở đâu ra bây giờ? Anh định đi tìm ở chỗ nào?”
Chu Mạnh Ngôn gật đầu, nói: “Tôi cũng từng nghĩ về vấn đề này nên buổi sáng đã ngồi tìm một ít tư liệu.”
“Tư liệu gì?”
Chu Mạnh Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại cô: “Đừng vội, đầu tiên cô hãy trả lời mấy vấn đề của tôi đã, cô viết được những gì về vụ án của Ngân Nguyệt rồi?”
Bản thảo đã biến mất, Chung Thái Lam cố gắng cẩn thận nhớ lại, “Ừm… Thời điểm cô ấy được phát hiện ra là đang ở trong xe ô tô bị lao xuống nước, nhưng cô ấy không chết đuối, cảnh sát cũng phát hiện ra xe đã bị động tay chân nên họ cảm thấy đây là một vụ mưu sát.”
“Thời gian và địa điểm cụ thể thì sao? Ai là người phát hiện?”
“… Tôi chưa nghĩ tới.”
“Ngoài ra thì cảnh sát còn có manh mối nào khác không?”
“Chứng cứ mà Ngô Phàm cung cấp…”
“Cũng chưa nghĩ ra cụ thể là chứng cứ gì à?”
“Ừ…”
Lần đầu tiên trong đời Chung Thái Lam cảm thấy hối hận vì không viết dàn ý câu chuyện ra trước, bây giờ thấy hậu quả rồi đấy.
“Có