Nghe lời Chu Mạnh Ngôn nói, Chung Thái Lam cũng hiểu là mình đã buồn lo vô cớ, dù sao trường học cũng không giống một con người, trường học có liên quan đến rất nhiều người và rất nhiều việc, dễ xuất hiện lỗi sai, còn một con người thì ít vấn đề hơn.
Lùi mười nghìn bước lại mà nói, muốn giải quyết được vấn đề bị đổ oan thì cũng phải đoán được xem ai là hung thủ.
Hơn nữa bây giờ Chu Mạnh Ngôn còn đang bị truy nã, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải rửa sạch tội danh này cho anh.
Vấn đề chính bây giờ là….
“Làm sao để tìm được hung thủ?”
“Bây giờ chúng ta có quá ít manh mối.” Chu Mạnh Ngôn thở dài, “Phải tìm được điểm đột phá.”
Chung Thái Lam nhìn anh, trên mặt viết rõ dòng chữ: Tìm điểm đột phá ở đâu?
“Cô là tác giả, cô nói trước đi.”
“Không, anh là nam chính, anh nói trước đi.”
“Tôi không biết.”
“Tôi cũng không biết!”
Chu Mạnh Ngôn nghiêm mặt: “Cô dùng linh cảm của mình đoán thử đi.”
Chung Thái Lam tức giận: “Anh dùng trực giác của mình đoán đi.”
“Vậy thì thế này đi, chúng ta đồng thời ghi ra giấy.” Chu Mạnh Ngôn lấy lùi làm tiến, “Cô viết theo suy nghĩ của cô, tôi viết theo ý của tôi.”
“Được thôi.”
Hai người lần lượt xé giấy để viết suy nghĩ của bản thân, sau đó đồng thời mở ra.
Chu Mạnh Ngôn ghi: “Lâm Hà.”
Mà trùng hợp là Chung Thái Lam cũng ghi: “Lâm Hà.”
“Lý do? Được rồi, tôi nói trước.” Chu Mạnh Ngôn cam chịu số phận, anh thở dài, “Tôi cảm thấy nếu Uông Lệnh Phi có thể thuyết phục được Lâm Hà phản bội tôi thì chắc chắn ông ta đã cho cậu ấy xem chứng cứ gì đó, dù sao chúng tôi cũng là bạn bè lâu năm, có lẽ tôi có thể hỏi được điều gì đó.
Còn cô thì sao?”
Chung Thái Lam cũng nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy anh ta rất giống nam phụ, mà loại người này thường có ba khả năng: Thứ nhất, từ đầu đến cuối luôn tin tưởng và giúp đỡ nhân vật chính; thứ hai, trở mặt thành thù với nam chính vì nữ chính; thứ ba, anh ta chính là hung thủ.”
Bình thường thì Chu Mạnh Ngôn chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường loại giả thuyết này, cuộc sống không phải là một quyển tiểu thuyết, sao có thể xuất hiện mấy tình tiết cũ rích như vậy được chứ, nhưng bây giờ… Anh vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ về mấy khả năng cô đưa ra: “Lâm Hà không có thời gian và động cơ gây án, hơn nữa chắc chắn Uông Lệnh Phi cũng đã điều tra cậu ấy trước khi hợp tác rồi.”
“Vậy anh ta có thích Cao Ngân Nguyệt không?” Chung Thái Lam hỏi, “Nếu không thì tại sao anh ta lại giúp Uông Lệnh Phi chứ?”
“Suy đoán của cô quá...!buồn cười.” Chu Mạnh Ngôn uyển chuyển bày tỏ sự thiếu tin tưởng về giả thuyết của Chung Thái Lam, “Khả năng cao hơn đó là chứng cứ quá đầy đủ khiến cậu ấy không muốn tin cũng phải tin.”
Chung Thái Lam nói chắc như đinh đóng cột: “Dù có chứng cứ gì đi chăng nữa thì cũng không thể là chứng cứ trực tiếp chứng minh anh là hung thủ được.
Vì chắc chắn anh không phải hung thủ nên chứng cứ này sẽ có lỗ hổng nào đó.”
Theo lý thuyết mà nói thì logic của cô có vấn đề, nhưng trong tình huống đặc biệt này thì logic này có vẻ rất hợp lý.
Chu Mạnh Ngôn im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không biết, nhưng mà dù thế nào thì cũng nên đi gặp cậu ấy một lần để hỏi thẳng xem.”
“Anh biết chỗ của anh ta chưa? Anh có chắc là hai người có thể nói chuyện tử tế không?” Chung Thái Lam lo lắng, “Nhỡ có mai phục đợi anh thì sao?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô với ánh mắt cực kì khinh bỉ: “Tôi có số điện thoại của cậu ấy.”
Chung Thái Lam: “…”
Trong thời đại người người nhà nhà dùng điện thoại di động như bây giờ, Chu Mạnh Ngôn khó khăn lắm mới tìm thấy một bốt điện thoại công cộng vẫn còn dùng được ở khu chung cư khá cũ của thành phố Hoài.
Có sự trợ giúp về mặt kinh tế của Chung Thái Lam, cuối cùng anh cũng có thể gọi điện thoại cho Lâm Hà.
“Tút… Tút… Tút…” Chu Mạnh Ngôn kiên nhẫn chờ ba tiếng chuông vang lên, sau đó anh dập máy rồi gọi lại, lần này anh nghe hai tiếng chuông sau đó lại dập máy, đến lần thứ ba, điện thoại vừa có chuông, đối phương đã nhấc máy: “Chu Mạnh Ngôn?”
“Lâm Hà.” Không biết có phải do gần đây gặp quá nhiều chuyện kích thích không mà khi Chu Mạnh Ngôn nghe thấy giọng người bạn không đáng tin này, anh lại cảm thấy bình tĩnh đến lạ, “Vì sao?”
Lâm Hà không ngờ Chu Mạnh Ngôn đã biết chuyện, im lặng một lúc lâu mới chua chát hỏi lại, “Cậu biết rồi à?”
“Chứng cứ gì khiến cậu cảm thấy tớ là hung thủ đã giết Ngân Nguyệt?” Chu Mạnh Ngôn hỏi thẳng vào vấn đề, “Cậu biết rõ là tớ không bao giờ giết cô ấy.”
Giọng Lâm Hà rất chậm nhưng cũng cực kỳ chắc chắn, “Tớ cũng không muốn tin đó là cậu.
Nhưng chính miệng Ngân Nguyệt đã gọi tên cậu, sao cô ấy có thể nhìn nhầm bạn trai mình chứ?”
“Cậu nói thế là có ý gì?” Chu Mạnh Ngôn lập tức hỏi lại, “Ngân Nguyệt gọi tên tớ thì sao chứ? Điều này không có nghĩa là tớ giết cô ấy.”
Lâm Hà đáp: “Chính tai tớ đã nghe thấy, chẳng lẽ còn không phải là sự thật ư? Cô ấy đã chính miệng nói với cậu là "đừng" rồi, sao cậu vẫn có thể ra tay ác độc như vậy chứ?”
Chính tai nghe được chứ không phải được chứng kiến, tức là có bản ghi âm ư? Trước khi chết Cao Ngân Nguyệt có để lại một đoạn ghi âm… Vậy đó là chứng cứ xác thực mà Ngô Phàm đã giao cho cảnh sát sao? Trong đầu Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng thoáng qua một suy nghĩ, “Cậu có chắc chắn đó là bản ghi âm trước khi cô ấy chết không?”
“Không còn khả năng nào khác.” Lâm Hà ngừng một lát, thở dài: “Mạnh Ngôn, cậu tự thú đi, chỉ cần nhận là đã ra tay tấn công cô ấy rồi tìm một luật sư tốt, chưa chắc đã…”
Chu Mạnh Ngôn ngắt lời anh ta, lạnh lùng nói: “Tớ không giết Ngân Nguyệt, tớ không làm chuyện đó, cậu nghĩ kĩ lại đi, cậu có nghe thấy hay nhìn thấy chứng cứ trực tiếp nào chứng tỏ rằng tớ đã giết người không?”
Lâm Hà nhíu mày, giọng nói bắt đầu hơi do dự, “Thật sự không phải cậu à?”
“Nếu là tớ thì sao tớ vẫn ở lại thành phố Hoài chứ?” Chu Mạnh Ngôn hỏi ngược lại, “Nếu tớ không muốn ngồi tù thì tớ đi trốn chỗ nào chẳng được? Sao phải ở lại trong nước để cảnh sát bắt chứ?”
Lý do này khiến Lâm Hà im lặng, anh ta hiểu rất rõ Chu Mạnh Ngôn, nếu anh muốn chạy trốn thì đã rời khỏi thành phố Hoài và đi ra nước ngoài từ lâu rồi, trời cao hoàng đế xa, ai có thể làm gì được anh chứ?
Nhưng anh cố tình ở lại thành phố Hoài, trốn chui trốn lủi khắp nơi như chuột chạy qua đường, nếu không có lý do gì đặc biệt thì việc này không hợp lý chút nào.
“Được rồi.” Lâm Hà nhượng bộ, quyết định lùi lại một bước, “Vậy cậu giải thích cho tớ nghe về chuyện bản ghi âm đi.”
Chu Mạnh Ngôn, “Tớ không biết gì về bản ghi âm đó cả! Rốt cuộc là bản ghi âm đó có gì mà cậu lại kết luận tớ là hung thủ thế?”
“Cũng không hẳn là ghi âm.” Lâm Hà giống như NPC (1) trong các trò chơi điện tử, lằng nhằng một lúc lâu, mãi mới chịu tiết lộ manh mối quan trọng nhất, “Ngân Nguyệt bị siết cổ chết, trong cơ thể cô ấy còn phát hiện ra Spring."
(1) NPC: Một thuật ngữ trong game viết tắt của cụm Non-Player Character, là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.
Chu Mạnh Ngôn không hiểu lắm, “Spring gì cơ?”
“Cậu quên rồi à? Trước kia chúng ta từng nói chuyện về một loại thuốc mới xuất hiện gần đây.” Lâm Hà nói thêm, “Tớ từng gửi cho cậu hàng mẫu còn gì.”
Mãi đến lúc này Chu Mạnh Ngôn mới nhớ ra “Spring” là gì, đó là một loại thuốc mới xuất hiện ở chợ đen bên Mỹ gần đây, rất khó để định nghĩa xem rốt cuộc nó là thuốc hay thuốc phiện, đối với phái nam có bệnh không tiện nói thì nó có thể chữa khỏi một phần, cũng có thể dùng để trợ hứng, tuy nhiên tác dụng phụ khá mạnh và dễ bị phụ thuộc vào nó, dù vậy vẫn có rất nhiều người lao đầu vào mua.
Xâu chuỗi mấy manh mối lẻ tẻ lại với nhau, Chu Mạnh Ngôn đã có một suy đoán rất đáng sợ, “Cô ấy bị siết