Lúc Chu Mạnh Ngôn quay trở lại khu trọ Về Tổ, Chung Thái Lam đã về nhà rồi, trên mặt đất bày la liệt các loại túi mua sắm và túi đựng đồ, không gian vốn nhỏ hẹp lại càng trở nên chật chội hơn gấp bội.
Trên bàn vuông nhỏ đặt một cái nồi hầm cách thủy đang sôi ùng ục tỏa mùi thơm, laptop đang phát một ca khúc khá vui nhộn nếu như tạm bỏ qua từ "fuck me" trong lời bài hát, ngoài cửa sổ, ở phía Tây có thể thấy các rặng mây đỏ kín trời, dưới tầng mọi người đang đi lại tấp nập.
Không khí đầy mùi đồ ăn khiến bộ não đang hỗn loạn của Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh lại, dường như anh vừa được quay về cuộc sống sinh hoạt bình thường trước kia, dù biết đây chỉ là ảo giác thoáng qua, nhưng đầu óc anh cũng bớt căng thẳng một chút.
“Anh về rồi à?” Chung Thái Lam ôm hai chiếc túi đen khổng lồ đi đến, hai bên tóc mai đầy mồ hôi, “Sao rồi, có manh mối gì không?”
Chu Mạnh Ngôn lên tiếng, nhưng không kể lại chi tiết mọi chuyện ngay mà nhận lấy đồ cô đang ôm, “Cái gì đây?”
“Chăn với gối tôi mang lên ban công phơi nắng.” Chung Thái Lam mở túi lấy chăn gối ra.
“Làm như vậy thì có thể tránh bị mốc.”
Chu Mạnh Ngôn ngó vào nồi: “Cô đang nấu gì đấy?”
“Canh xương, bồi bổ thân thể.” Chung Thái Lam trải ga giường, nói rất bình thản: “Mẹ tôi vừa gửi tiền và bảo tôi ăn chút gì đó.”
Chu Mạnh Ngôn cũng biết rõ ân oán giữa cô và Giang Tĩnh nên không hỏi gì thêm, “Cần tôi giúp gì không?”
“Vậy thì anh tự đi giặt quần áo của mình đi, lát nữa tôi mang ra tiệm giặt để sấy.” Chung Thái Lam chỉ huy anh.
Chu Mạnh Ngôn lấy vài bộ quần áo rồi vào nhà vệ sinh xả nước giặt đồ, đến lúc anh làm xong việc của mình thì Chung Thái Lam cũng dọn dẹp xong phòng trọ, canh xương đã nấu xong, Chung Thái Lam đến phòng bếp chung của khu trọ làm một chảo cơm rang, đúng lúc này nhân viên giao hàng mang một cân tôm đến, mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
“Cơm rang tôm hùm.” Chung Thái Lam bóc vỏ tôm và đặt lên đĩa cơm rang, cô đổ sốt cà chua, nghiêm túc hỏi Chu Mạnh Ngôn, “Thấy tôi đối xử với anh tốt không?”
Chu Mạnh Ngôn: “… Rất tốt, tôi còn tưởng hôm nay chúng ta lại ăn cơm ở ngoài.”
“Ăn một mình thì tất nhiên là phải gọi cơm bên ngoài rồi, bớt việc.” Chung Thái Lam mở một lon bia ra đưa cho anh, “Có bạn bè tới thì mới đáng để bày vẽ chứ.”
Chu Mạnh Ngôn mỉm cười bắt đầu: “Nào, cụng ly vì tình bạn nhé.”
Hai người nâng lon bia lên, cụng nhẹ một cái.
Chung Thái Lam xem xét nét mặt của anh, có vẻ tin tức hôm nay không tốt lắm, “Ăn cơm trước đi, có chuyện gì thì để sau.”
Chu Mạnh Ngôn không có ý kiến gì, bình tĩnh đánh giá mâm cơm, canh xương hầm cách thủy không tệ, khá ngon, tôm hùm đất cay vừa phải cực kì hợp khẩu vị, cơm rang cũng nóng hổi, bữa cơm này thật sự rất hợp để an ủi dạ dày.
“Không có đậu hà lan, đáng lẽ nên cho thêm chút đậu hà lan vào cơm rang.” Chung Thái Lam xúc một thìa đầy cơm nhét vào mồm, lầm bầm: “Chưa đủ kinh nghiệm.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Mạnh Ngôn nếm một thìa canh, “Canh rất thơm.”
Chung Thái Lam thẳng thắn đáp: “Tôi cho gia vị chuyên dụng để nấu canh xương đấy nhưng mà vẫn quên không mua nấm.”
“Giăm bông cũng không tệ.” Chu Mạnh Ngôn nhanh tay lẹ mắt vớt hai miếng giăm bông trong bát canh ra.
“Tổng cộng chỉ có ba miếng thôi! Cái tên này!” Chung Thái Lam tức điên lên, cô vội vàng vớt miếng giăm bông cuối cùng bỏ vào bát mình.
Chu Mạnh Ngôn nói mà chẳng thèm đỏ mặt: “Ai gắp trước thì được ăn.”
“Không được.” Chung Thái Lam tự biết mình không thể tranh giành với anh nên đưa ra yêu cầu, “Chia đều tôm hùm đi!” Cô nói xong thì lấy một con trong hộp nhựa ra, “Anh phải nhường tôi, tôi là người bệnh.”
Chu Mạnh Ngôn lườm cô rồi gắp một con tôm khá lớn lên: “Một.”
“Một.”
“Hai.”
“Hai.”
Hai người nghiêm túc chia đôi một cân tôm hùm.
Trong quá trình ăn, Chung Thái Lam còn mở một tập chương trình tạp kĩ nước ngoài, phụ đề rất nhỏ, cực kỳ khó nhìn nhưng chẳng ai để ý làm gì, bật cho vui là được rồi.
Chu Mạnh Ngôn bất giác ăn nhiều hơn mức bình thường, dường như chỉ trong nháy mắt, bát đĩa trên bàn đã sạch trơn, anh cảm thấy dạ dày mình hơi trướng, mặc dù khá khó chịu nhưng lại thỏa mãn đến lạ.
Mùi đồ ăn quanh quẩn trong không khí một lúc lâu không chịu tản đi, Chung Thái Lam đứng lên mở cửa sổ để cho gió đêm thổi vào phòng, tiếng lá cây xào xạc, ve kêu râm ran.
“Có chuyện nghiêm trọng lắm à?” Chung Thái Lam đứng cạnh cửa sổ nhìn ra xa mà không nhìn anh, “Có vẻ tâm trạng của anh không tốt lắm.”
Chu Mạnh Ngôn im lặng một lúc, hỏi ngược lại cô: “Cô đã nghĩ đến việc Ngân Nguyệt chết như thế nào chưa?”
Chung Thái Lam trả lời rất chắc chắn: “Mưu sát.”
“Cụ thể ra sao?” Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Cô ấy bị giết thế nào?”
Vừa mới cơm nước no nê, Chung Thái Lam vốn đang thả lỏng người dựa vào cửa sổ, nghe xong lời anh hỏi, cô đột nhiên đứng thẳng, quay sang nhìn chằm chằm vào anh: “Cô ấy chết thảm lắm à?”
Chu Mạnh Ngôn không ngờ Chung Thái Lam lại nhạy cảm như vậy, hỏi một câu đã trúng tim đen, trong giây lát, anh cũng không biết nên thừa nhận hay phủ nhận, mà Chung Thái Lam thấy thái độ này của anh thì hiểu rõ: “Xem ra tôi nói đúng rồi phải không?”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mùi thức ăn chín trong phòng, đồng thời cũng thổi hết cả không khí dịu dàng vui vẻ khi nãy, giống như đêm qua, bầu không khí trong phòng lại trở nên cực kì căng thẳng.
Chu Mạnh Ngôn không muốn xảy ra xung đột với cô, anh dịu giọng nói: “Rất khó nói, Lâm Hà bảo với tôi là cô ấy bị siết chết, cậu ấy nghĩ tôi đã lỡ tay giết cô ấy… trong lúc đang làm tình.”
Chung Thái Lam vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu mới có thể giải thích được hàm ý của những lời này, cô trợn mắt: “Anh… Cô ấy… bị… không…”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô: “Trong cơ thể cô ấy có dấu vết của một loại thuốc kích dục, hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên, Lâm Hà và Uông Lệnh Phi nghĩ rằng từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ tìm kiếm sự trợ giúp, có nghĩa là cô ấy hoàn toàn tự nguyện.”
“Thế nên họ mới nghi ngờ anh?”
“Không chỉ có vậy, còn có một bản ghi âm trong khoảng thời gian không xác định được, Lâm Hà nói nó được ghi lại trước lúc Ngân Nguyệt qua đời, cô ấy đã gọi tên tôi, nói với tôi rằng cô ấy không muốn.” Chu Mạnh Ngôn bình luận rất khách quan, “Tổng hợp lại thì quả thật tôi là kẻ tình nghi lớn nhất.”
Chung Thái Lam lập tức phủ nhận: “Tuyệt đối không phải là anh.
Tại sao không phải là một người tình nào đó của Cao Ngân Nguyệt?”
“Tôi cũng nghi ngờ như vậy.” Chu Mạnh Ngôn cẩn thận nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhất trong khoảng thời gian anh và Cao Ngân Nguyệt bên nhau, “Nhưng tôi không nhìn ra được, mắt của một người không biết nói dối.”
Chung Thái Lam cảm thấy hơi nghèo nàn về vốn từ, mặc dù cô đã thiết lập cho hai người là bạn trai bạn gái của nhau nhưng cô chưa bao giờ nghĩ chi tiết về những lúc bọn họ ở cạnh nhau, nghe xong lại cảm thấy không chân thực, cô hơi lúng túng: