Hôm sau, mọi thứ loạn hết cả lên.
Chung Thái Lam bị ba cuộc gọi liên tục như đòi mạng của Giang Tĩnh đánh thức: “Mẹ ạ?”
“Sao không nghe điện thoại? Sắp mười một giờ đến nơi rồi.” Giang Tĩnh vừa nghe giọng của cô là biết cô còn chưa ngủ dậy, “Mau dậy đi, mẹ và Tiểu Hàm đến thăm con đây.”
Chung Thái Lam bị dọa tỉnh cả ngủ: “Dạ? Đến thăm con ấy ạ?”
“Đúng vậy, con đang ở ngoài còn gì? Mẹ qua xem thử.” Giang Tĩnh nghĩ kỹ rồi, con gái ở ngoài một mình kiểu gì cũng có chỗ sơ suất, bà qua đó xem thử có gì cần mua thêm không, nếu không thì mua cho cô ít đồ ăn rồi cho thêm tiền.
Chung Thái Lam luống cuống rời khỏi giường, suýt nữa thì vấp vào người Chu Mạnh Ngôn đang nằm dưới đất: “Đừng đến đây, mẹ đừng đến, chỗ con ở vừa nhỏ vừa bừa bộn, mẹ đến làm gì ạ?”
“Mẹ là mẹ của con, con ngại gì chứ? Mẹ đến thì tiện thể dọn hộ con luôn cũng được.” Tất nhiên là Giang Tĩnh không dễ bị cô thuyết phục như vậy.
Chung Thái Lam nhìn bốn phía, dưới đất có một người đang ngủ, trên ghế có quần áo của Chu Mạnh Ngôn, ngoài ban công còn phơi ít đồ, trong nhà vệ sinh thì có cốc, bàn chải, khăn mặt của anh… có dọn thì cũng chẳng thể lừa được bà.
“Con ở chỗ này xa lắm, mẹ đừng đến, để con đến chỗ mọi người.” Cô quyết định bỏ qua đề tài này: “Hôm nay mẹ muốn dẫn Tiểu Hàm đi đến khu trải nghiệm thực tế phải không ạ? Con đặt vé rồi, nhưng chắc không đi ăn trưa với hai người được, mẹ và em ăn trước đi, sau đó chúng ta gặp nhau ở khu trải nghiệm thực tế nhé.”
Dứt lời, cô nhanh chóng cúp máy rồi nói với Chu Mạnh Ngôn: “Làm tôi sợ muốn chết, mẹ tôi nói là muốn đến đây… Anh sao thế?”
Chu Mạnh Ngôn bị cô đánh thức, vô thức ngọ nguậy trong chăn một chút: “Không có gì… Cô định ra ngoài à?”
“Ừ, dù sao thì cũng phải dẫn Tiểu Hàm đi chơi, tuyệt đối không thể để họ đến đây được.” Chung Thái Lam day huyệt thái dương, không để ý đến sự khác thường của anh mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chu Mạnh Ngôn đợi cô đóng cửa lại thì lập tức nhấc chăn lên, nhìn qua một lượt, sau đó nhanh chóng bỏ chăn xuống và che kín lại.
Anh nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn nên dứt khoát ngả người xuống, giả vờ như đang ngủ.
Chung Thái Lam bước ra, thấy anh lại ngủ tiếp thì nhẹ nhàng cầm đồ đi ra ngoài.
Mãi đến khi có tiếng khóa cửa ra vào, Chu Mạnh Ngôn mới mở mắt ra lần nữa, không nhịn được mà thở dài: Cứu với, anh mơ cái quái gì vậy?
Lúc đầu thì giấc mơ đó có vẻ rất bình thường, mặc dù bối cảnh giấc mơ vào thời anh đi học thì cũng hơi kỳ lạ, nhưng không gọi là khác người, có điều, rõ ràng ban đầu hai người cãi nhau, tại sao về sau lại thành mộng xuân vậy?
Từng này tuổi rồi, có một giấc mơ hơi lạ thì chẳng sao cả, anh cũng không cảm thấy quá xấu hổ.
Còn đối tượng… càng không có gì đáng xấu hổ hết, giấc mơ thôi mà, ai chẳng được, hơn nữa cả hai còn chịu ảnh hưởng của rất nhiều yếu tố khách quan, đại não của anh dùng các tư liệu sống ấy để cắt ghép thành một MV thì cũng không có gì ghê gớm.
Có lẽ vì sự tương tác của hai người nên cốt truyện phía sau mới trở nên khác thường như vậy, điều này khiến anh cảm thấy rất khó xử.
Chu Mạnh Ngôn có cảm giác như mình đang không tôn trọng bạn bè vậy.
Hay là nên chuyển ra ngoài nhỉ? Tiền anh cũng có rồi, chỉ cần tìm một khách sạn nào đấy không kiểm tra chứng minh thư thì chắc không có vấn đề gì đâu, mặc dù điều kiện sẽ khá tệ, nhưng ít ra không làm phiền Chung Thái Lam nữa.
Giống như bây giờ vậy, bạn bè hay bố mẹ cô có muốn đến nhà thì cũng không được, Chung Thái Lam đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, nhưng hình như anh lại chưa hề làm điều gì cho cô.
Thật sự không nên chút nào.
Bạch Đào không ngờ rằng mình điều tra đi điều tra lại, cuối cùng cũng điều tra ra được nghi phạm số hai là David, người này trốn kĩ thật đấy!
Là nhà thiết kế thời trang riêng của Cao Ngân Nguyệt nhưng quan hệ của David và Cao Ngân Nguyệt lại chỉ dừng ở mức công việc mà thôi, họ liên lạc với nhau qua trợ lý, quan hệ ngoài đời cũng không quá thân mật nên mới đầu Bạch Đào không quan tâm đến anh ta lắm, chỉ hỏi cho có lệ thôi.
Nào ngờ vừa gặp David đã để lộ đuôi rồi, mặc dù anh ta rất cố gắng giả vờ ngạc nhiên nhưng từ nhỏ Bạch Đào đã được tiếp xúc với nghề này, vừa nhìn là biết anh ta đang căng thẳng.
Cô cười thầm, gặp cảnh sát mà lại căng thẳng thế à… Bạch Đào càng nghi ngờ anh ta hơn, nhưng cô vẫn không thể hiện thái độ ra mặt: “Anh David có thời gian không? Tôi có vài câu muốn hỏi anh.”
“À, được, tôi có thời gian.” David cố gắng duy trì hình tượng, anh ta mời Bạch Đào vào văn phòng: “Cảnh sát Bạch uống gì?”
Bạch Đào đứng trong phòng làm việc lộn xộn của anh ta: “Tôi không muốn uống gì cả, chỉ muốn hỏi anh vài vấn đề thôi.”
“Cô hỏi đi.”
Bạch Đào quyết định nói dối anh ta, không nhắc đến chuyện của Cao Ngân Nguyệt ngay mà chỉ hỏi: “Buổi tối ngày 6 tháng 8 anh đã ở đâu?”
“Ngày 6 tháng 8… Hôm đó là thứ mấy nhỉ? Ngại quá, tôi không nhớ rõ ngày lắm, tôi thường hay nhớ theo thứ hơn.” David giải thích rồi lấy điện thoại ra xem thử: “À, chủ nhật à, hôm đó tôi ở phòng làm việc.”
Sắc mặt Bạch Đào không hề thay đổi: “Muộn như vậy rồi mà vẫn ở phòng làm việc à?”
“Đúng vậy, hôm đó tôi mới có linh cảm.” David nói xong thì dần bình tĩnh lại, mỉm cười: “Nghề của chúng tôi ấy mà, linh cảm là thứ quan trọng nhất.”
Bạch Đào gật đầu: “Có ai có thể chứng minh không?”
“Không, chỉ có mỗi mình tôi thôi.” Anh ta bắt đầu đổi từ khách thành chủ: “Cảnh sát Bạch, tôi có thể hỏi một câu không? Cô hỏi điều này để làm gì?”
Bạch Đào trả lời: “Vụ án của Cao Ngân Nguyệt có vài điểm đáng ngờ.”
“Cao Ngân Nguyệt?” Lúc này thì David mới giật mình, “Chẳng phải là đã tìm được hung thủ rồi sao?”
Bạch Đào không trả lời vấn đề này mà hỏi tiếp: “Anh có thân thiết với Cao Ngân Nguyệt không?”
“Cũng không thân thiết lắm, tôi thiết kế quần áo cho cô ấy, nhưng cô ấy lại khá kén chọn, đôi khi chúng tôi cũng tranh cãi với nhau.
Nhưng cái chết của cô ấy không hề liên quan gì đến tôi.” David nhìn vào mắt Bạch Đào, chân thành nói: “Hai chúng tôi không có ân oán cá nhân.”
Bạch Đào vẫn hơi nghi ngờ nửa câu sau của anh ta, sau khi hỏi David xong, cô lập tức gọi cho trợ lý Tiểu Mỹ, định hỏi xem Cao Ngân Nguyệt có xích mích gì với David không.
Nào ngờ Tiểu Mỹ nghe xong câu hỏi của cô thì lại nói: “Xin lỗi cảnh sát Bạch, tôi không nhớ rõ lắm.”
Bạch Đào nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng cô gái nào đó đang quát tháo, la hét, cũng ngầm hiểu bây giờ không phải là lúc nên nói: “Lát nữa tôi gọi điện lại cho cô sau, cô nghĩ cho kỹ nhé.”
Đến tối, cô gọi lại lần nữa, lúc này Tiểu Mỹ đã nhớ ra, “Có một hôm nọ, chị Cao đi thử trang phục, hình như sau đó đã cãi nhau với David một trận, hôm đó lạ lắm, chị Cao còn cố ý bảo tôi đi ra ngoài, nói là muốn uống cà phê, đến khi tôi quay lại thì thấy họ đang cãi nhau.”
Bạch Đào hào hứng hỏi: “Cô có biết tại sao họ cãi nhau không?”
“Tôi không rõ lắm.”
“Chuyện đó xảy ra từ bao giờ vậy?”
“Cách đây không lâu lắm, đại khái là khoảng tầm tháng bảy gì đó, chị Cao muốn tham gia một buổi khai mạc.”
Bạch Đào suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Dựa vào những gì cô biết về Cao Ngân Nguyệt thì cô đoán xem tại sao cô ấy lại cãi nhau với David?”
Tiểu Mỹ hơi chần chừ: “Tôi cũng không rõ.”
“Không sao, nghĩ cho kỹ vào.”
Tiểu Mỹ: “Thỉnh thoảng thì chị Cao cãi nhau với David vì chuyện trang phục, trước kia David từng đưa mẫu váy mà chị Cao muốn mặc cho người khác… Nhưng mà những lúc nói mấy chuyện đó thì chị Cao không tránh mặt tôi.”
Trợ lý và ngôi sao là người một nhà, nếu không phải chuyện quá riêng tư thì Cao Ngân Nguyệt cũng chẳng cần phải tránh mặt Tiểu Mỹ.
Nghĩ vậy, Bạch Đào quyết định bắt tay vào điều tra David.
Nào ngờ, trước khi Bạch Đào kịp làm vậy thì Chu Mạnh Ngôn lại chủ động hẹn