Bạch Đào chỉ thuận miệng châm chọc vài câu mà thôi, đúng như những gì cô đã nói, điều cô cần chính là sự thật, còn chuyện tình cảm thì cảnh sát sẽ không xen vào.
Vậy nên khi ăn xong bát mì, cô thấy Chu Mạnh Ngôn vẫn còn ngẩn ra thì hơi bực bội: “Này, không có việc gì thì tôi đi đây.”
“Đợi đã.” Chu Mạnh Ngôn hoàn hồn, bây giờ không phải là lúc để nghĩ chuyện này, “Cô từng nói là Nhiếp Chi Văn có một cô bạn gái cũ à?”
“Phải.”
“Có tiện nói một chút về những gì đã xảy ra không?”
Mặc dù thấy hơi khó hiểu nhưng Bạch Đào vẫn trả lời: “Bạn gái cũ của Nhiếp Chi Văn tên là Khương Tuyết, tôi đã đến gặp cô ấy rồi.
Nhìn qua thì có vẻ cô gái này rất biết cách sống, tôi cũng đã xác nhận với cô ấy rồi, tối ngày mùng 6 tháng 8 cô ấy và Nhiếp Chi Văn ở cùng nhau, cô ấy nói rằng hai người đi ăn, sau đó đi xem phim, chỉ thế thôi, có gì đáng ngờ à?”
Chu Mạnh Ngôn: “Nghe có vẻ như không có gì cả.”
“Vậy thì sao anh cứ nhằm vào Nhiếp Chi Văn vậy?” Bạch Đào rất tò mò, “Trực giác à?”
Chu Mạnh Ngôn không nói ra được, một phần là trực giác, một phần là do lo lắng nhưng anh chỉ có thể gật đầu với Bạch Đào thôi.
“Nhưng anh đã gặp anh ta bao giờ đâu.” Bạch Đào nghi ngờ: “Trực giác ở đâu ra? Chẳng lẽ anh ta là người nói xấu anh à?”
Chu Mạnh Ngôn chẳng nói đúng sai: “Có khi là vậy đấy, có thể cho tôi địa chỉ của cô Khương Tuyết kia để tôi đến xem thử không?”
Bạch Đào hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đưa địa chỉ cho anh: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có giở trò, nếu không thì tôi sẽ bắt anh đấy, thế là vui đủ đường.”
“Đừng, cô muốn dùng tôi làm lá chắn cơ mà.” Chu Mạnh Ngôn nói: “Tôi cam đoan sẽ không làm gì đâu, chỉ đi gặp cô gái này thôi.”
Đang yên đang lành lại đến gặp bạn gái cũ của người ta làm gì? Bạch Đào nghĩ thầm rồi nói: “Tốt nhất là như vậy.”
Nhưng mấy tiếng sau, Bạch Đào lại nhận được điện thoại của Chu Mạnh Ngôn: “Khương Tuyết nhảy lầu rồi, có chuyện gì đó không ổn.”
Bạch Đào: WTF!
Đầu tiên là hãy quay trở lại thời điểm trước khi diễn ra cuộc gọi này khoảng mấy phút gì đó.
Sau khi Bạch Đào và Chu Mạnh Ngôn tạm biệt nhau, cô lập tức đến đội ma túy, đội trưởng đội đó họ Đảng, nghe nói xuất thân từ đội Miêu Hồng, là một ông chú có bộ râu rất rậm rạp.
Bạch Đào có ông ngoại và cậu chống lưng nên được đội trưởng Đảng tiếp đón rất ân cần và nhiệt tình, hai người nói chuyện một lúc, đội trưởng Đảng vào thẳng vấn đề chính: “Cháu đến chỗ các chú có chuyện gì vậy?”
Bạch Đào cười hì hì, đưa thuốc cho ông ta: “Cháu muốn nghe ngóng chút chuyện ở chỗ chú thôi, nghe nói hai ngày trước các chú đã bắt được một ngôi sao ạ?”
Đội trưởng Đảng nhận lấy điếu thuốc rồi cài lên tai, gật đầu: “Đúng là có chuyện đó.”
Hai ngày trước, một người dân nhiệt tình nào đó đã báo cảnh sát là ở chung cư họ có người đang hút thuốc phiện, cảnh sát phá cửa xông vào thì đúng là vậy, hơn nữa trong những người đang hút thuốc phiện ấy còn có một người khá quen mắt, nghe tên mới biết là một ngôi sao nhỏ chẳng nổi tiếng lắm.
Bạch Đào hỏi: “Cháu nghe nói có một nhà thiết kế tên là David, cũng tính là người có liên quan đến giới giải trí.”
“À, đúng lúc lắm.” Đội trưởng Đảng vỗ bàn, ném cho cô một bản ghi chép mới: “Cháu tự đọc đi.”
Bạch Đào đọc nhanh như gió, thoáng chốc đã đọc xong bản tường trình của ngôi sao kia, anh ta tự xưng là chỉ vô tình thử một lần để tìm linh cảm sáng tác mà thôi, bản thân anh ta vẫn là công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật, vân vân…
Cũng không có gì nhiều ngoài mấy lời bao biện này nhưng điều quan trọng nhất là anh ta đã nói rằng lần đầu tiên mình tiếp xúc với “thứ này” là trong bữa tiệc của David.
“Hôm đó tôi được bạn dẫn đến, tôi không biết gì cả, chỉ nghĩ rằng đây là một bữa tiệc bình thường.
Anh cảnh sát, các anh cũng biết là những người như tôi phải nắm chắc cơ hội để làm quen thêm bạn bè, nếu không thì còn lâu mới được xuất hiện trước công chúng… Mới đầu bữa tiệc đó rất bình thường, chỉ là uống rượu rồi đùa giỡn với nhau thôi, sau đó uống nhiều quá, mọi người cũng thoải mái hơn, có người hỏi tôi có muốn thử đồ tốt không? Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng là anh ta muốn làm chuyện đó với tôi.
Không, không, tôi không phải gay, nhưng chẳng còn cách nào khác, nếu muốn lăn lộn ở đây thì phải biết cách từ bỏ một số thứ, chỉ là bán mông thôi mà, cũng chẳng có gì… Vậy nên tôi mới mơ hồ đồng ý, tôi hít một hơi, lúc đó tôi thấy rất buồn nôn, sau đó thì chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ thấy phê thôi…”
“Chỗ chú loạn thật đấy.” Bạch Đào vừa nhìn vừa cười ha hả, “Với cả, anh ta hút cái quái gì vậy ạ?”
Đội trưởng Đảng tự rót cho mình một tách trà táo đỏ, “Còn gì được nữa? Heroin chứ sao.”
Bạch Đào hỏi tiếp: “Vậy chú đã nghe nói đến Spring bao giờ chưa?”
“Cháu hỏi chuyện này làm gì? Có vụ án nào à?”
“Vụ của Cao Ngân Nguyệt ấy ạ.” Thấy đối phương còn chưa hiểu, Bạch Đào lại giải thích thêm: “Cao Tố Nga.”
Đây đúng là cái tên khiến người ta ấn tượng hơn, thoáng chốc, đội trưởng Đảng lập tức hiểu ra: “À, Spring ấy hả? Hiệu quả của thứ ấy không bằng heroin và thuốc phiện, đối với mấy con nghiện thì nó chỉ như đồ chơi cho trẻ con thôi, vậy nên mấy tên nghiện không dùng thứ ấy mấy đâu, đa số là người bình thường.”
Bạch Đào hỏi tiếp: “Là những người nào vậy ạ?”
“Mấy người có bệnh cần chữa, lớn tuổi mà không cam lòng, hoặc mấy tên trẻ tuổi thích ăn món mới.” Đội trưởng Đảng kể bừa ra cũng được khá nhiều, “Nhiều phết đấy.”
Bạch Đào nói: “Nói cách khác thì rất có thể David cũng có được thứ ấy đúng không ạ?”
“Tám chín phần mười gì đó.”
Ánh mắt Bạch Đào sáng bừng lên: “Vậy bao giờ các chú bắt anh ta ạ? Không bắt thì để cháu bắt nhé?”
“Đợi chút.” Đội trưởng Đảng vội gọi cô lại: “Bọn chú theo dõi cậu ta được một thời gian rồi, cháu đừng đánh rắn động cỏ, muộn nhất là ngày mai chú sẽ đến tìm cháu.”
Tất nhiên là Bạch Đào đồng ý rồi.
Cùng lúc đó, Chu Mạnh Ngôn đã tìm thấy Khương Tuyết, kể ra cũng khéo, anh vừa đi vào khu chung cư thì thấy dưới tầng có một nhóm người đứng túm tụm dưới chân một tòa nhà, anh nhìn lên sân thượng thì thấy có người nào đó, nhìn lại số nhà, anh lập tức có cảm giác không ổn lắm.
Vừa định xông vào tòa nhà kia, khuyên người ta đi xuống thì những người đứng xem đã hét toáng lên, anh ngẩng đầu nhìn, một bóng người lóe lên sau đó ngã bịch xuống nền đất bằng xi măng, máu và não văng tung tóe ra khắp nơi.
Gần đó có hai bác gái nói chuyện với nhau.
Một người hỏi: “Người thuê nhà là cô gái trẻ họ Khương đúng không?”
Một người khác đáp: “Là cô ấy, đáng thương quá, tuổi còn trẻ mà lại nghĩ quẩn.”
Chu Mạnh Ngôn cố ôm tâm lý may mắn lên tầng, chỉ thấy cửa nhà Khương Tuyết mở toang, nhưng bên trong lại chẳng có ai cả.
Anh bất đắc dĩ thở dài và gọi điện cho Bạch Đào.
Bạch Đào vừa nhấc máy đã hỏi: “Anh làm gì cô ấy rồi hả?”
“Cảnh sát Bạch, cô có thể tin tưởng người mình đang hợp tác một chút không hả, cô nghĩ tôi làm gì cô ấy chứ?” Chu Mạnh Ngôn không biết nên khóc hay cười, “Tôi vừa đi đến nơi đã thấy