So với lần gặp mặt trước thì đội trưởng Tăng không thay đổi nhiều lắm (dù sao cũng chỉ mới có một tháng trôi qua), lúc Chu Mạnh Ngôn đến gặp, ông ấy không nói gì mà cứ thế dẫn anh và Hoàng Nữu tới phòng giám định, sau đó gọi một pháp y đi lấy máu để xét nghiệm.
Phải đợi bốn tiếng mới có kết quả, đội trưởng Tăng gọi Chu Mạnh Ngôn vào văn phòng của mình, sau khi ngồi xuống, câu đầu tiên ông ấy hỏi là: “Cậu chính là Chu Mạnh Ngôn trước đây bị truy nã à? Bạn trai của Cao Tố Nga đúng không?” Mặc dù Tùng Dung khá hẻo lánh nhưng hệ thống công an trên cả nước đều liên kết với nhau, vậy nên việc đội trưởng Tăng nhận ra người từng bị truy nã toàn quốc cũng là điều bình thường.
Chu Mạnh Ngôn gật đầu: “Vâng.”
“Lão Uông nói qua điện thoại chưa rõ lắm, chỉ bảo chuyện này vừa liên quan đến vụ án của Cao Tố Nga, lại vừa liên quan đến Lân Long ở chỗ chúng tôi à?” Đội trưởng Tăng nhíu mày: “Cậu biết gì thì nói cho tôi nghe xem nào.”
Chu Mạnh Ngôn kể lại tóm tắt diễn biến đầu đuôi sự việc cho ông ấy nghe, đội trưởng Tăng nghe xong cũng thấy khác thường: “Ý cậu là bây giờ đang nghi ngờ nhà máy của Lân Long có trồng thứ gì đó tên là Thiên Thần Trắng à?”
“Là nấm U Linh Tán.” Chu Mạnh Ngôn sửa lại, “Nấm U Linh Tán là loại nấm có điều kiện nuôi trồng rất khắc nghiệt, nhưng tình cờ là khí hậu ở huyện Tùng Dung lại rất phù hợp với sự sinh trưởng của chúng.”
Đội trưởng Tăng cân nhắc: “Suy luận của các cô cậu cũng không hẳn là vô lý.”
Chu Mạnh Ngôn giật mình vì bất ngờ, “Sao đội trưởng Tăng lại nói vậy?”
“Chắc cậu không biết rồi, trước kia Nhiếp Chi Văn có liên quan đến một vụ án giết người ở đây.” Đội trưởng Tăng kể sơ qua cho anh nghe về vụ án của thầy giáo Triệu, sau đó nhấn mạnh vào chuyện anh ta cứu Chung Thái Lam, “Dù sao cũng là nghi phạm giết người nên chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra lại lời khai của cậu ta.”
Chu Mạnh Ngôn không ngờ mình sẽ được nghe lại vụ án này lần thứ hai: “Bằng chứng của anh ta có vấn đề gì à?”
“Không có vấn đề, hai nạn nhân may mắn sống sót cũng xác nhận rằng lời nói của cậu ta là đúng, nhưng nói như thế nào nhỉ? Có lẽ do tôi đã làm nghề này quá lâu nên có một tật xấu là hay nghi ngờ.” Đội trưởng Tăng cân nhắc một lúc rồi lên tiếng: “Tôi luôn cảm thấy sự xuất hiện của Nhiếp Chi Văn ở đó vào ngày hôm đấy quá mức trùng hợp.”
Sau đó ông ấy đọc cho Chu Mạnh Ngôn nghe lời khai của Nhiếp Chi Văn, vậy là mảnh ghép cuối cùng trong hồ sơ về vụ án bắt cóc Quách Tiểu Hàm lại rơi vào tay anh một cách bất ngờ như thế.
Ngày mà Chung Thái Lam bị Triệu Trác Việt bắt cóc, Nhiếp Chi Văn đến Lân Long làm một số việc theo yêu cầu của anh trai, bảy giờ tối, anh ta rời khỏi Lân Long để quay về Tùng Dung, đúng lúc đi ngang qua nhà máy in thì nghe thấy tiếng kêu cứu, sau khi lần theo tiếng kêu, anh ta phát hiện ra Quách Tiểu Hàm chạy đến cầu xin sự giúp đỡ.
Chu Mạnh Ngôn khó hiểu: “Nghe cũng không có vấn đề gì mà.”
“Đúng vậy, chỉ có một chi tiết nhỏ.” Đội trưởng Tăng lật tờ ghi chép lời khai ra, vẽ một sơ đồ địa hình đơn giản, “Lân Long được xây ngay cạnh thôn Giang, mà từ thôn Giang đến Tùng Dung chỉ có một con đường mới sửa xong thôi.
Nhà máy in ấn nằm ở phía Tây Nam của huyện Tùng Dung.
Theo lý mà nói, nếu đi từ Lân Long đến Tùng Dung thì phải đi qua nhà máy này, nhưng lúc chúng tôi điều tra hiện trường thì phát hiện Quách Tiểu Hàm không chạy ra từ cửa chính.”
Điều này thì Chu Mạnh Ngôn là người rõ nhất, lúc thầy Triệu đưa Chung Thái Lam vào tầng hầm, ông ta đã đi qua cửa sau nên anh mới bảo Chung Thái Lam kể lại đường đi dẫn tới cửa sau cho Quách Tiểu Hàm.
Đội trưởng Tăng lại nói tiếp: “Dựa theo các dấu vết ở hiện trường thì Quách Tiểu Hàm đã bỏ trốn ra cửa sau rồi gặp Nhiếp Chi Văn, điều này vẫn ăn khớp với khẩu cung của Nhiếp Chi Văn, nhưng nếu Nhiếp Chi Văn đang lái xe trên đường cái thì liệu có thật sự nghe được tiếng kêu cứu của Quách Tiểu Hàm không?”
Ông ấy dùng bút gõ vào tờ ghi chép: “Khoảng cách ở đó ít nhất cũng phải 50m, mà khi ấy Quách Tiểu Hàm đang rất yếu, vài ngày không được ăn uống gì, sức khỏe cũng kém, tinh thần không ổn định lại còn chưa trưởng thành…”
Đội trưởng Tăng còn chưa nói hết thì Chu Mạnh Ngôn đã hiểu ra vấn đề: Với trạng thái tinh thần lúc đó của Quách Tiểu Hàm thì chắc cô bé cũng không thể tả chi tiết được khi đó đã có chuyện gì, nên dù đội trưởng Tăng có nghi ngờ khẩu cung của Nhiếp Chi Văn thì cũng không thể xác nhận lại được.
“Có lẽ là do tôi quá đa nghi thôi.” Đội trưởng Tăng nở nụ cười tự giễu.
Chu Mạnh Ngôn lắc đầu, không chỉ có mỗi đội trưởng Tăng nghi ngờ sự xuất hiện của Nhiếp Chi Văn, mà ngay cả anh cũng rất nghi ngờ anh ta khi thấy anh ta ra tay giết chết Triệu Trác Việt, nhưng việc này anh không thể kể cho ai biết.
Chu Mạnh Ngôn đành nói tiếp: “Theo những gì tôi biết thì bây giờ tình hình của cô bé Quách đã ổn hơn rồi, có thể nói chuyện bình thường.”
“Vụ án đó đã kết thúc rồi, không nên quấy rầy cuộc sống của cô bé.” Đội trưởng Tăng cũng từng nghĩ đến việc đó, nhưng vất vả lắm Quách Tiểu Hàm mới có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh kia, ông ấy không muốn xuất hiện rồi khiến cô bé đáng thương lo lắng thêm nữa.
Chu Mạnh Ngôn cũng nghĩ vậy, Quách Tiểu Hàm đã gặp chuyện bất hạnh như vậy, có thể quên hết được là tốt nhất.
Chưa đến chín giờ sáng, di thể của bà ngoại Giang đã hóa thành tro tàn và được đựng trong một hũ tro cốt nhỏ, chôn cùng một chiếc vòng tay mà ông ngoại Giang đã tặng bà vào ngày kết hôn.
Bà ngoại Giang là con dâu nuôi từ bé được bán vào nhà họ Giang, chẳng còn ai nhớ nổi tên thật của bà cụ.
Chỉ biết là năm đó bà cụ đến nhà họ Giang vào đầu xuân, ông ngoại Giang biết vài chữ nên đã đặt tên cho bà cụ là Xuân Tảo, tên đầy đủ là Giang Xuân Tảo.
Trong cuộc đời không quá dài mà cũng không quá ngắn của mình, bà ngoại Giang từng chịu khổ, cũng từng hưởng phúc.
Dù sao thì cuộc sống bình yên từ ngày này qua ngày khác chính là điều mà hiếm ai có được.
Bây giờ bà ngoại đã đi đến điểm cuối của cuộc đời này, quay về với tro tàn rồi.
Chung Thái Lam nghĩ ngợi, chẳng hiểu sao lại quay sang nhìn Giang Tĩnh.
Mẹ cô đang cố gắng kìm nén nước mắt nhưng hốc mắt đỏ bừng lại bán đứng bà.
Trong một giây nào đó, bỗng Chung Thái Lam cảm tưởng như đang nhìn thấy bản thân mình sau này.
Vì cô và Giang Tĩnh cũng như Giang Tĩnh và bà ngoại Giang, đều là cặp mẹ con không được thân thiết cho lắm.
Mâu thuẫn của bà ngoại Giang và Giang Tĩnh có lẽ được bắt đầu ngay từ khi hai người chào đời.
Hồi nhỏ bà ngoại Giang đã được coi như con dâu nuôi từ bé, dù hằng ngày phải nấu cơm, chẻ củi, cho heo ăn nhưng đến bữa vẫn không được lên bàn ăn.
Khi đó nhà nào cũng vậy nên bà cụ cho rằng đó là điều đương nhiên, sau này con trai lớn rồi không lấy nổi vợ, bà cụ thấy việc gả con gái ra ngoài lấy tiền sính lễ cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng cuộc hôn nhân đầu tiên lại khiến cuộc sống của Giang Tĩnh đi vào bế tắc, sao bà lại không oán hận mẹ mình chứ? Nhất là sau này, khi bà định tái giá thì bà ngoại Giang lại không đồng ý, cảm thấy Giang Tĩnh không thủ tiết là có lỗi với nhà họ Chung, vậy là mâu thuẫn giữa hai người đã lên đến đỉnh điểm.
Mặc dù sau này ông ngoại Giang chấp nhận cho Giang Tĩnh lấy Quách Mậu Nguyên, nhưng mấy năm đầu sau khi mẹ cô tái hôn, bà ngoại Giang vẫn mặt nặng mày nhẹ.
May là sau này xã hội dần trở nên cởi mở hơn, số người ly hôn và tái hôn cũng tăng lên, Quách Mậu Nguyên lại giỏi giang, nhiều lần xách túi lớn túi nhỏ về thăm mẹ vợ khiến bà ngoại Giang được nở mày nở mặt trước hàng xóm láng giềng, lúc đó quan hệ giữa hai mẹ con mới dần khá hơn.
Mãi đến bây giờ, người không còn nữa, từ nay về sau Giang Tĩnh chỉ còn là một người mẹ, một người vợ chứ không phải con gái của ai nữa thì bà mới nhận ra mình