Chu Mạnh Ngôn chạy như điên ra khỏi cục cảnh sát, mưa quá lớn nên tầm nhìn cũng bị hạn chế, nhưng anh vẫn lao vội đến chỗ xe của đội trưởng Tăng và leo lên: “Tôi cũng đi.”
Đội trưởng Tăng không đồng ý: “Quá nguy hiểm, cậu đợi ở đây đi.”
“Tôi đi với mọi người.” Thái độ của Chu Mạnh Ngôn kiên định lạ thường: “Hoặc là cho tôi đi cùng, hoặc tôi sẽ tự lái xe đi.”
Thời gian gấp rút, đội trưởng Tăng nể mặt Uông Lệnh Phi mới miễn cưỡng đồng ý nhưng vẫn sợ anh sẽ mạo hiểm nên khuyên một câu: “Tôi biết là cậu muốn báo thù cho bạn gái mình, nhưng phải xem xét các khía cạnh của vụ án này, đừng quá tập trung vào mấy chi tiết nhỏ.”
Câu nói này giống như một phát tát vào mặt Chu Mạnh Ngôn khiến má anh nóng ran lên.
Sao Chu Mạnh Ngôn có thể nói với đội trưởng Tăng rằng vừa nãy anh chỉ để ý xem Chung Thái Lam ở thôn Giang có gặp chuyện gì không, nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?
Trong đầu anh không hề có suy nghĩ rằng nếu Lân Long có chuyện gì đó, anh không tìm thấy chứng cứ thì Nhiếp Chi Văn sẽ không đền mạng được cho Cao Ngân Nguyệt nữa.
Câu nói mình đang làm nốt một việc cuối cùng vì Cao Ngân Nguyệt cũng chẳng còn nghĩa lý gì cả.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn thật sự không hề nghĩ đến việc đó, khi đối mặt với chuyện sống chết thì chẳng thể lừa mình dối người được nữa, dù anh có thể dùng câu nói “người sống quan trọng hơn người chết” để qua mắt người ngoài, nhưng bản thân cũng tự hiểu lựa chọn của mình là gì.
Anh có thể không báo thù cho Cao Ngân Nguyệt, có thể mặc kệ Nhiếp Chi Văn sống tiếp, miễn là Chung Thái Lam không sao, miễn cô còn sống thì bắt anh trả cái giá thế nào cũng được.
Anh thầm cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui xuống, nhưng vẫn run rẩy gọi điện cho Chung Thái Lam, “tút… tút…” khoảng thời gian đợi cô nghe máy như bị kéo dài ra vậy.
Cuối cùng thì cô cũng bắt máy: “Có chuyện gì à?”
Nghe được giọng cô, tim Chu Mạnh Ngôn mới quay lại lồng ngực, nhưng để yên tâm hơn nên anh vẫn hỏi một câu, “Em không sao chứ?”
“Ý anh nói là đường ấy à? Không sao đâu, đường bị chặn thôi, nhưng chúng tôi quay về nhà rồi.” Giọng điệu của Chung Thái Lam vẫn bình tĩnh như thường, sự bình tĩnh của cô khiến anh yên tâm hơn nhưng vẫn thấy thấp thỏm: “Không sao thật chứ?”
Chung Thái Lam đáp: “Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa sao, thôn này cao lắm, cùng lắm thì bị nhốt lại vài ngày thôi, những chuyện khác thì không sao.” Cô dừng một lúc rồi dặn dò: “Anh đừng có đến đây nhé.”
“Không được.” Trong giây lát, anh đã quyết định: “Tôi muốn đến Lân Long.”
Chung Thái Lam hơi giật mình: “Có kết quả rồi à? Là thật ư?”
Chu Mạnh Ngôn thấp giọng đáp: “Ừ, kết quả xét nghiệm cho thấy có Thiên Thần Trắng.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Chu Mạnh Ngôn mở miệng định nói gì đó nhưng lại cảm thấy cô cũng hiểu rõ mọi chuyện nên cuối cùng anh đành nuốt hết những lời mình định nói xuống, ngồi đợi phán quyết của cô.
Một lúc sau, anh nghe thấy một tiếng “tút” nhỏ vang lên, cô đã cúp máy.
Đây là đáp án của cô.
Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh lại, dù thế nào anh cũng phải đi bằng được, Cao Ngân Nguyệt đã chịu đựng nhiều như vậy, anh phải làm gì đó để bù đắp lại lỗi lầm của mình.
Thậm chí đã từng có một khoảnh khắc Chu Mạnh Ngôn mong rằng mình sẽ phải trả giá thật nhiều, càng thê thảm càng tốt, nếu máu tươi và nỗi đau có thể làm giảm bớt tội lỗi của anh thì anh cũng rất sẵn lòng chịu đựng.
Hãy để anh làm nốt vài chuyện cho Cao Ngân Nguyệt đi.
Chu Mạnh Ngôn thầm cầu nguyện.
Có lẽ trời cao đã sắp xếp sẵn, hoặc cũng có thể đây chính là sứ mệnh của nam chính Chu Mạnh Ngôn, khi anh đến chỗ xảy ra sự cố thì nhân viên phòng cháy chữa cháy đang phụ trách việc giải cứu tại hiện trường đã nói cho anh biết rằng vụ sạt lở này không quá nghiêm trọng, chỉ tạm thời chặn mất con đường nối giữa thôn Giang và Tùng Dung mà thôi.
Nhưng xét thấy trời vẫn còn mưa, có nguy cơ xảy ra tình huống sạt lở nghiêm trọng hơn, vẫn cần phải di dời những người ở thôn Giang nên họ đã gọi nhóm người của đội trưởng Tăng đến giúp đỡ.
Nghe xong câu đó, Chu Mạnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, anh còn đang định đến thôn Giang xem tình hình của Chung Thái Lam trước, nhưng bây giờ có nhóm của đội trưởng Tăng đến đó thì anh có thể đi thẳng tới Lân Long rồi.
Hôm nay hỗn loạn như vậy, rất phù hợp để thừa nước đục thả câu.
Nhưng đội trưởng Tăng lại không đồng ý: “Cậu không được đi, tôi không thể để cậu mạo hiểm như vậy được.”
Chu Mạnh Ngôn lại có lý do rất thuyết phục: “Bây giờ chú cũng biết việc Lân Long đang làm rồi, bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình đã bị liên lụy thì chắc chú còn hiểu rõ hơn tôi.
Nhiếp Chi Hành nghe thấy tin đồn nên đang chuẩn bị bỏ trốn, bây giờ là cơ hội rất tốt để phá hủy chứng cứ, anh ta sẽ không chịu bỏ qua đâu.
Đến muộn thì chắc chẳng còn gì nữa rồi.”
Đội trưởng Tăng cũng biết vụ án này rất nghiêm trọng, liên quan đến vô cùng nhiều người, nếu cứ trơ mắt để Nhiếp Chi Hành bỏ trốn thì sau này ông ấy sẽ cực kỳ hối hận, nhưng mà… “Cậu nói rất có lý, vậy để tôi đi đi, tôi không để dân thường mạo hiểm như vậy được.”
“Chú nên đến thôn Giang.” Chu Mạnh Ngôn tỉnh táo lên tiếng: “Tùng Dung chỉ có vài cảnh sát thôi, chú nên đi giúp những người sống đó, mà tôi thì là vì có ý đồ riêng nên không đi không được.”
“Địa thế của Lân Long rất thấp, nếu chỉ có đất lở thôi thì cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng bây giờ trời đang mưa, biết đâu sẽ có hiện tượng trôi đất từ trên sườn núi.
Nếu có chuyện gì thì cậu không trốn kịp đâu.
Bây giờ không phải là lúc để sắm vai anh hùng, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ toi mạng ngay!”
“Tôi biết là rất nguy hiểm.” Chu Mạnh Ngôn dõng dạc nói, vẻ mặt khá bình tĩnh, “Nhưng đáp án của tôi vẫn như cũ, không đi không được.”
Đội trưởng Tăng bật cười, có lẽ là ông đã già rồi, ông có thể hy sinh tính mạng vì ý nghĩa của bộ đồng phục mà mình khoác lên người.
Nhưng vì tình yêu mà bất chấp tính mạng thế này hình như là đặc quyền riêng của những người trẻ tuổi.
Mấy chục năm qua, gánh nặng trên vai đội trưởng Tăng đã tăng lên, chúng tên là gia đình, con cái, chức vị, trọng trách nặng nề ấy khiến ông mất đi dũng khí được ăn cả ngã về không.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng gì đến nỗi xúc động sâu sắc của ông.
Dù sao mọi người đều từng có tuổi trẻ mà, hồi còn là thiếu niên, đội trưởng Tăng cũng từng ngồi tàu hơn bốn mươi tiếng chỉ để gặp người yêu đấy.
“Thôi được rồi.” Đội trưởng Tăng mỉm cười đưa chìa khoá xe và áo phao cho anh: “Chú ý an toàn, nếu thấy có vấn đề gì thì phải rút lui ngay, khi nào xong việc tôi sẽ đến gặp cậu.”
“Vâng.” Chu Mạnh Ngôn chần chừ một lúc, sau đó vẫn nói: “Đúng rồi, tôi có một người bạn ở thôn Giang, chú nhất định phải đưa cô ấy ra nhé.”
“Người bạn mà lúc nãy cậu đã gọi điện ấy à? Tên gì thế?”
Giọng Chu Mạnh Ngôn chợt trở nên dịu dàng, anh nhẹ nhàng trả lời: “Chung Thái Lam.”
Đội trưởng Tăng sững sờ, có vẻ ông ấy cảm thấy có gì đó