Khi cô thay đồ và chuẩn bị xong thì xuống lầu, lần này cô có nhận thiệp mời nhưng không dùng đến.
Bởi vì cô sẽ đến buổi tiệc đó với tư cách “bạn gái lão đại” mà Cung Lục Vương đã tạo ra.
“Sao em lại đi từ trên lầu xuống? Chẳng phải hôm qua em không ở đây sao?” Á Hy vừa nhìn thấy Hàn Gia Mẫn liền nghi ngờ, Hàn Gia Mẫn thấy vậy thì biện hộ: “Em qua đây từ sớm, lúc đó chị và mọi người còn ngủ cơ.”
“Thế ai mở cửa cho em?” Phó Kỳ nhíu mày, thông thường cửa mà bị khóa thì chỉ có người của Huyết Long bang mở thôi.
Mà đêm đến tất cả đều đi ngủ, Hàn Gia Mẫn đến sớm làm sao mở được? Chuông cửa cũng đâu có nghe, mà đến rồi tại sao thuộc hạ không báo lại?
Hàn Gia Mẫn bối rối không biết phải trả lời thế nào thì Cung Lục Vương từ trên lầu đi xuống, anh lại gần chỗ cô và nhìn Phó Kỳ nhàn nhạt: “Tôi mở cửa đấy!”
“Vậy sao? Làm tôi còn tưởng…” Phó Kỳ ậm ừ, cậu thật sự nghĩ Hàn Gia Mẫn đã ở đây từ hôm qua rồi.
Nhưng mà Cung Lục Vương nói bản thân mở cửa thì chắc là thật.
Nhìn thấy Phó Kỳ tin tưởng chỉ với một câu nói như vậy thì Hàn Gia Mẫn mới biết uy tín của Cung Lục Vương cao cỡ nào.
Vậy mà, bây giờ lại vì cô mà uy tín dần mất đi rồi.
Xích Diễm từ nhà bếp đi lên, nghe vậy thì châm chọc Phó Kỳ: “Em kết nghĩa mà làm như em ruột vậy! Cậu đúng là già trước tuổi, bạn gái sao không lo kiếm đi?!”
“Xích Diễm! Ngứa đòn lắm hả?” Phó Kỳ nhăn mặt, tự dưng lôi chuyện tuổi tác ra làm gì chứ?
“Xích Diễm nói đúng mà.” Đại Lang cũng thêm vào.
Hàn Gia Mẫn nhìn Phó Kỳ bàn bạc: “Bây giờ em với Lục Vương đến buổi tiệc, còn anh và Á Hy nhớ quan sát tình hình giúp em.
Đại Lang sẽ hỗ trợ em về việc chỉ dẫn các lối đi và đột nhập.
Nếu có vấn đề em sẽ nói với mọi người, mọi người thấy sao?”
“Còn tôi thì sao?” Xích Diễm không vui vì không có tên mình trong nhiệm vụ nhưng Hàn Gia Mẫn đã cười ẩn ý: “Anh nằm trong kế hoạch hai.”
“Vậy kế hoạch đầu tiên là gì?” Cung Lục Vương nhìn Hàn Gia Mẫn, cứ nghĩ sẽ có một kế hoạch thôi chứ.
Hàn Gia Mẫn ho nhẹ vài cái rồi giải thích: “Đầu tiên cứ theo như sắp xếp mà làm, nếu trong quá trình xác nhận danh tính mà gặp sự cố thì Lục Vương sẽ cùng tôi ứng phó.
Ra vào đều là người của Huyết Long bang thì không gì phải sợ.”
“Từ đó đến giờ tôi chưa thất bại lần nào ngoại trừ lần chạm mặt Lục Vương ở buổi tiệc mà lão Hải bị giết.
Cũng vì lần đó nên lần này rút kinh nghiệm, nếu quả thật xui xẻo thì chắc chắn bản thân tôi sẽ ở trong bẫy của kẻ thù.
Cái bẫy này sẽ do Xích Diễm gỡ ra.”
“Chỉ như vậy thôi?” Xích Diễm nhíu mày.
Hàn Gia Mẫn gật đầu: “Anh là sát thủ, đương nhiên cần anh giải vây giúp rồi.
Cùng lắm nếu tôi chạy trốn thì anh thế tôi và để tôi làm con tin,