“Ha… Còn bao nhiêu cứ liệt kê ra hết đi! Theo tôi biết thì chẳng phải có người muốn mua tôi sao? Được thôi! Cứ mua đi, nhưng mà mua không nỗi đâu.
Hơn nữa, sắp tới tôi sẽ được người khác mua đứt cho nên ông hay là người nào đó cũng chẳng thể đụng vào đâu.”
Hàn Gia Mẫn cười đắc ý, tận sâu vào đôi mắt cô là một sự tự tin vô cùng hiếm có.
Hải Sang hơi nhíu mày, điều này có nghĩa Hàn Gia Mẫn đã tìm được một chỗ dựa vững chắc rồi.
“Yin, cô đắc ý thật đấy! Không biết ai lại có thể chịu chi như vậy nhỉ? Chắc không phải là Cung tổng đấy chứ? Tôi còn nghĩ hai người chỉ là người yêu theo kiểu dịch vụ thôi chứ?” Hải Sang buông lời châm biếm đầy ẩn ý khiến Hàn Gia Mẫn cau mày.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Cung Lục Vương đã xen vào: “Thứ mà tôi muốn sẽ mua được bằng mọi giá! Hơn nữa, một người như Yin càng nên để bên mình thì hơn.”
Hàn Gia Mẫn chớp mắt khó hiểu, câu này của Cung Lục Vương là ý gì? Nhưng mà nhìn anh giải vây cho cô cũng tốt, bằng không mưu sự đều thất bại vì sự nóng giận của cô mất.
Lão Trần từ xa nhìn thấy không ổn lắm nên đi lại gần.
Lão thấy Hàn Gia Mẫn đi cùng Cung Lục Vương thì có chút dè chừng nhưng sau đó vui vẻ mở lời: “Tiệc bãi biển đã diễn ra, hy vọng Yin cũng sẽ tham gia.”
“Được thôi!” Hàn Gia Mẫn không từ chối mà ngược lại còn đồng ý khiến lão Trần có chút bất ngờ.
Điều này lọt vào tầm mắt của cô và anh, xem ra chuyện ngày hôm qua là kế hoạch của hai người này.
Đúng là cáo già ra oai, cô nhất định sẽ trừng trị bọn họ một trận.
Hàn Gia Mẫn đi về phòng thay đồ, lúc vừa thay xong thì cô cũng thuận tiện quan sát tình hình một chút.
Đồ bơi một mảnh này che được vết thương, nhưng ở nơi đông người này không tiện lắm.
Cô đành tìm thêm một cái khăn tắm bằng voan mỏng cột lại ngang bụng, coi như khéo léo che đi sự mát mẻ bên dưới