Tam Quỷ Gia là khách quen tại đây, thời điểm Tam
Quỷ Gia tới, cô nương nơi này rất quen thuộc tới chào hỏi hắn, có cô
nương trang điểm xinh đẹp nhõng nhẽo cười nói:
- Gia, lão nhân gia hôm nay còn mang theo tiểu thanh niên a.
Tam Quỷ Gia cười hắc hắc, mang theo Lý Thất Dạ đi thẳng vào Di Hồng
Lâu, đi vào trong Di Hồng Lâu thì hắn tìm một kỹ nữ, phân phó nói:
- Mở cửa hộ.
Kỹ nữ nhìn thấy Lý Thất Dạ là người ngoại, không khỏi giật mình một chút, hỏi:
- Người kia là ai?
- Không nên hỏi nhiều.
Tam QUỷ Gia cũng biết tình tình Lý Thất Dạ, thấp giọng phân phó kỹ nữ.
Kỹ nữ không dám nhiều lời, lập tức mang hai người đi vào sâu trong Di Hồng Lâu, mở cánh cửa sắt đóng chặt, cho hai người đi vào.
Đi vào cửa sắt, chỉ thấy bên trong có động thiên khác, giống như hậu
hoa viên cực lớn, ở chỗ này có các loại hoa cỏ kỳ dị, có rất nhiều dược
thảo linh đan, ai có thể nghĩ tới nơi phong trần còn có bảo địa như vậy.
Lý Thất Dạ dò xét cảnh trước mặt, có chút cảm khái nói:
- Đã nhiều năm như vậy, nơi này vẫn còn a.
- Bẩm đại nhân, nơi này vẫn tiếp tục kinh doanh. Tông môn liệt tổ
liệt tông cho rằng thỏ khôn có ba hang, cho nên dời vị trí cửa vào không sai.
Tam Quỷ Gia nói ra.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn nơi này, nhàn nhạt nói:
- Thỏ khôn có ba hang? Năm đó Minh Nhân tiên đế cũng không có nghĩ
như vậy. Năm đó nơi này chỉ là nơi cho một đám nữ tử phàm nhân đáng
thương ở lại mà thôi. Phàm thế hỗn loạn, cũng chỉ có Minh Nhân mới đi
làm, hoặc là hắn lòng dạ đàn bà.
Đối với lời này, Tam Quỷ Gia trầm mặc, chuyện năm đó hắn không có tư
cách đánh giá, hắn cũng không có tư cách đi đánh giá Minh Nhân tiên đế,
về phần Minh Nhân tiên đế nhân từ, hắn nghe qua rất nhiều truyền thuyết.
Lý Thất Dạ chỉ cảm khái thở dài một hơi, không có lại nói thêm cái
gì. Đối với Minh Nhân tiên đế nhân từ, hắn không muốn nói nhiều.
Thế gian, khắp nơi là người đáng thương, nhưng mà đúng như lời của
hắn nói, hắn cũng không phải chúa cứu thế, hắn cứu không được mọi người, cũng độ không được chúng sinh, hắn làm tất cả chỉ là muốn cửu giới tồn
tại, chỉ có thể để Nhân tộc vĩnh tồn.
Về phần kẻ yếu trên thế gian, về phần kẻ đáng thương ở khắp nơi, tất
cả còn cần nhờ bản thân bọn họ, chỉ có bản thân bọn họ cường đại mới có thể thoát khỏi vận mệnh của mình.
Nếu không tất cả chỉ là nói suông. Ngươi có thể cứu một người đáng
thương, nhưng mà ngươi không thể cứu ngàn vạn người đáng thương.
Đây là chỗ khác nhau lớn nhất giữa hắn và Minh Nhân tiên đế, Minh Nhân tiên đế có chí thương cảm chúng sinh, cứu tế thiên hạ.
Tam Quỷ Gia mở cửa vào dưới đất, dẫn Lý Thất Dạ vào môn hộ, truyền
tống vào sâu trong lòng đất, tiến vào nơi sâu nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Dưới nơi sâu nhất Tẩy Nhan Cổ Phái chính là đế cơ vô cùng khổng lồ,
năm đó Lý Thất Dạ cùng Minh Nhân tiên đế ở chỗ này tốn hao vô số tâm
huyết xây dựng đế cơ.
Đạp xuống dưới đất, ngươi nhìn thấy đế cơ to lớn, chỉ thấy nơi này có đế trụ cắm tại đó, phía dưới chính là thần thạch trải qua luyện hóa,
từng khối thần thạch nằm trên mặt đất, phía trên có khắc đế trận cường
đại, trấn áp đại địa.
Đi vào nơi này, ngươi giống như đi vào mê cung dưới lòng đất, đế cơ
dưới lòng đất vô cùng khổng lồ, nếu như nói Tẩy Nhan Cổ Phái gặp nạn,
tất cả đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái trốn vào nơi này là dư xài.
Hành tẩu trong đế cơ này, cảm thụ được lực lượng quen thuộc, trong lòng Lý Thất Dạ cảm khái thở dài.
Cơ nghiệp này có thể làm cho Tẩy Nhan Cổ Phái truyền thừa tiếp, cho
dù Tẩy Nhan Cổ Phái có một ngày suy sụp, một ngày nào đó sẽ quật khởi.
Có thể nói năm đó vì đế cơ này, bọn họ thế tốn hao không ít tâm tư
huyết,
đáng tiếc bao nhiêu năm qua đi, hậu đại Tẩy Nhan Cổ Phái vẫn
không có hảo hảo lợi dụng cơ nghiệp này, phát dương quagn đại Tẩy Nhan
Cổ Phái.
Cuối cùng nhất Tam Quỷ Gia và Lý Thất Dạ đi vào nơi sâu nhất đế cơ, ở đó giống như cái vực sâu, trong hang động này tối tăm như mực, ở nơi
này không có nhìn thấy cái gì khác.
Trong cái động này bốn phía có một đế trận khổng lồ trấn áp ở đó,
trong đế trận này có mấy lão già đang ngồi ở đó, những lão giả này huyết khí suy bại, nhưng mà thực lực cực kỳ nghịch thiên, đều là Đại Hiền
cường đại..
Đồng thời từng kiện binh khí lơ lửng, một thanh đao dài và hai kiện binh khí, binh khí tỏa ra đế uy to lớn.
- Minh Nhân Đao!
Lý Thất Dạ nhìn qua Tiên Đế bảo binh đang lơ lửng, lập tức nhận ra lai lịch đế binh này.
Minh Nhân Đao, đây là bổn mạng chân khí của Minh Nhân tiên đế. Mà hai kiện binh khí khác là đế binh do Minh Nhân tiên đế luyện chế.
Năm đó Minh Nhân tiên đế lưu lại bổn mạng chân khí và đế binh, trừ
một kiện Tiên Đế bảo khí rơi vào trong tay Thánh Thiên giáo ra, đế binh
khác tung tích không rõ, kể cả Tiên Đế chân khí Minh Nhân Đao.
Tẩy Nhan Cổ Phái thế hệ trước như Cổ Thiết Thủ không biết đế binh nằm ở nơi nào, không ít thế hệ trước chỉ suy đoán đế binh mất đi trong
chiến đấu năm đó.
Thời điểm Lý Thất Dạ và Tam Quỷ Gia bước vào nơi này, mấy lão giả tọa trận ở đây mở mắt ra, giống như từ trong ngủ say tỉnh táo lại.
- Chư lão --
Tam Quỷ Gia nhìn từng lão giả, nói ra:
- Hôm nay Lý công tử tới là muốn một lần hành động giải quyết tai họa nơi này, sau khi giải quyết nguy nan ở đây, chư lão cũng có thể quay về Tẩy Nhan Cổ Phái, là ta làm phiền chư lão, khiến cho chư lão tọa trấn ở nơi này.
Chư lão đang ngồi đây có sư huynh đệ cùng thế hệ với Tam Quỷ Gia,
cũng có sư thúc sư bá bối phận cao hơn Tam Quỷ Gia rất nhiều. Đứng đầu
năm đó, bọn họ mở phong ấn ra, không ngờ lực lượng dưới mặt đất không có đơn giản như bọn họ tưởng tượng, cuối cùng nhất bọn họ không thể không
trấn thủ nơi này, bảo hộ nơi đây.
Nếu như bọn họ không làm như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho phiến đại địa này hóa thành ma địa, đến lúc đó không chỉ Tẩy Nhan Cổ Phái tan thành mây
khói, cho dù là phiến sơn hà này cũng không bảo toàn được.
- Tội năm đó là do tất cả mọi người sai lầm.
Có một vị lão tổ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:
- Năm đó nếu như chúng ta không đồng ý, không liên thủ cùng mở phong
ấn này ra, cũng sẽ không lâm vào cục diện như hôm nay, chuyện này cũng
không phải do toàn bộ do ngươi sai lầm.
Nói đến sai lầm năm đó, Tam Quỷ Gia cũng thở dài một hơi, chuyện năm
đó chỉ do một chữ tham, nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, có thể nói sai lầm năm đó đã hỏng hết, thiếu chút nữa làm cho Tẩy Nhan
Cổ Phái lâm vào trạng thái hủy diệt.
Lý Thất Dạ nhìn qua bọn họ, nói:
- Mục Thiếu Đế lưu lại là được, những người khác lui ra đi.