Nói xong, Công Tôn Mỹ Ngọc sắc mặt lạnh lẽo, âm trầm vừa cười vừa nói:
- Hai người các ngươi lên cho ta, giết hắn.
Công Tôn Mỹ Ngọc vừa nói dứt lời, Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều đứng ở sau lưng nàng lập tức vọt ra, thập phần hung ác xông về Lý Thất Dạ. Hai người bọn họ tuy rằng không phải đặc biệt cường đại, đặc biệt Trương
Bách Đồ, có thể nói là nhỏ yếu, thế nhưng, lúc này bọn họ lại lấy ra bản lĩnh toàn thân, giống như là đem hết khí lực bú sữa mẹ hướng tới Lý
Thất Dạ bổ giết mà đến.
Hai người bọn họ còn không có tới gần Lý Thất Dạ, hai tay Lý Thất Dạ ấn
một cái, liền đem hai người bọn họ định trụ lại, trong phút chốc như
điện quang hỏa thạch, hắn xuất thủ như thiểm điện, trong nháy mắt đánh
vào mi tâm của Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều.
Hai mắt Lý Thất Dạ quang mang phóng xuất, lưỡng đạo pháp tắc trong nháy
mắt bắn vào trong hai mắt, tựa như nghe được "Đang" một tiếng giải tỏa,
hai người Hồng Ngọc Kiều và Trương Bách Đồ nhất thời dường như bị sét
đánh, bình bình bình lui về phía sau mấy bước.
- Công tử...
Lúc này hai người Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều thoáng cái tỉnh táo
lại, bọn họ hai mắt trong suốt, không hề nghi ngờ, Lý Thất Dạ đã giải
trừ mê hoặc cho bọn họ.
Hai mắt Lý Thất Dạ phát lạnh, hướng phía Công Tôn Mỹ Ngọc đi đến.
- Yêu, còn không nhìn ra, thật sự có vài phần bản lĩnh.
Công Tôn Mỹ Ngọc thấy Lý Thất Dạ dĩ nhiên giải khai Trương Bách Đồ và
Hồng Ngọc Kiều mê vực, cũng âm thầm lấy làm kinh hãi, thế nhưng, nàng
vẫn như cũ có lòng tin, mê đảo chúng sinh cười.
"Ông --" một tiếng vang lên, vừa lúc đó, thần chiếu của Công Tôn Mỹ Ngọc thoáng cái xán lạn không gì sánh được. Toàn bộ thúy viên bị chiếu sáng
như tuyết khiến người khác khó có thể mở hai mắt ra được.
Vừa lúc đó, trong thần chiếu của Công Tôn Mỹ Ngọc xuất hiện một con mắt, một con mắt cực kỳ xinh đẹp. Con mắt này thu thủy sinh động, trong một
sát na, nó trở nên vô cùng quyến rũ, tia sáng kỳ dị soi sáng, khiến
người khác vừa nhìn vào trong nháy mắt đã bị mê hoặc quên mất bản thân.
- Cẩn thận....
Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều vừa thấy tình huống này, nhất thời
không khỏi thất kinh, kinh hãi nói rằng. Bọn họ đều ở dưới Thần Chiếu Mị Nhãn của Công Tôn Mỹ Ngọc bị chịu nhiều thua thiệt, biết chỗ đáng sợ
của nó.
Thế nhưng, ở nơi này trong nháy mắt, Giản Tiểu Thiết đem hai người bọn họ lôi đi ra ngoài, không để hai người bọn họ tới gần.
- Công tử, ngươi thực sự muốn động thủ sao?
Lúc này Công Tôn Mỹ Ngọc mở miệng, thanh âm quyến rũ tới tận xương,
khiến xương cốt người nghe như nhũn ra, hồn cũng không khỏi bay lên. Đặc biệt lúc này đôi mắt mỹ lệ của nàng cũng nổi lên tia sáng kỳ dị, giống
thu thủy nhộn nhạo, khiến lòng người nảy sinh rung động.
Ở dưới Thần Chiếu Mị Nhãn của Công Tôn Mỹ Ngọc, Lý Thất Dạ dừng bước.
Lúc này hắn giống si mê nhìn Công Tôn Mỹ Ngọc, trong khoảng thời gian
ngắn đã nhìn tới ngây ngốc. Mà con mắt trong thần chiếu của Công Tôn Mỹ
Ngọc càng thêm quyến rũ, nhộn nhạo ba quang, chiếu vào trong hai mắt của Lý Thất Dạ, muốn đem hắn triệt để mê hoặc.
- Ngươi thật mỹ lệ...
Lúc này Lý Thất Dạ bị mê hoặc, không khỏi lầm bầm nói rằng. Ở phía sau, Lý Thất Dạ ngơ ngác đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
- Thật là đáng sợ.
Thấy một màn như vậy, rất nhiều người cũng không khỏi hít một hơi lãnh
khí, không cần động thủ, đã có thể trong nháy mắt khống chế địch nhân.
Điều này có thể tưởng tượng là đáng sợ cỡ nào.
Thấy Lý Thất Dạ bị Thần Chiếu Mị Nhãn mê hoặc. Sau đó Công Tôn Mỹ Ngọc không khỏi lạnh nhạt cười. Khinh thường nói:
- Ta còn tưởng rằng cường đại ra sao, không chịu được một kích như thế, đạo tâm căn bản là không đáng giá nhắc tới.
Thượng Quan Phi Yến chỉ là lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ một cái, lúc này, ở trong mắt của nàng, Lý Thất Dạ đã giống như một người chết, muốn giết
hắn như thế nào cũng được.
- Thượng Quan tỷ tỷ, hiện tại ngươi muốn dằn vặt hắn thế nào cũng được. Hoàn toàn có thể khiến cho hắn sống không bằng chết.
Công Tôn Mỹ Ngọc nhẹ nhàng mà cười, quyến rũ tận xương.
Lúc này, cứ việc Công Tôn Mỹ Ngọc quyến rũ tận xương, khiến người tiêu
hồn. Thế nhưng, rất nhiều người nhìn bọn họ không khỏi hàn khí ứa ra.
Lúc này đối với rất nhiều người mà nói, Thần Chiếu Mị Nhãn của Công Tôn
Mỹ Ngọc thật là đáng sợ, một khi đánh mất tâm chí, để mặc người thao
túng.
- Ngươi qua đây.
Công Tôn Mỹ Ngọc quyến rũ động lòng người. Hướng Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà vẫy vẫy tay.
Lý Thất Dạ tựa hồ hoàn toàn bị thao túng tâm chí, cả người ngây dại ra.
Nghe được Công Tôn Mỹ Ngọc phân phó, dĩ nhiên ngơ ngác đi về phía Công
Tôn Mỹ Ngọc.
- Công tử...
Lúc này, Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều đều bị dọa đến sắc mặt trắng
bệch, không khỏi hét to lên, thế nhưng, Giản Tiểu Thiết cản bọn họ lại,
không để cho bọn họ tiến lên cứu người.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ đi tới trước mặt của Công Tôn Mỹ Ngọc, Công
Tôn Mỹ Ngọc nhìn Lý Thất Dạ bị mê hoặc, nàng không khỏi có vài phần đắc
ý, nở nụ cười một cái, nói rằng:
- Coi như là ngươi có thể giải được mê hoặc, nhưng bản thân mình cũng vô pháp chống lại mị lực mê hoặc, nó chính là lực lượng cổ xưa nhất, ngươi muốn chống lại cũng chống lại không được.
Công Tôn Mỹ Ngọc đối với Thần Chiếu Mị Nhãn của mình lòng tin mười phần. Chỉ cần mị nhãn của nàng vẫn nhìn kỹ, người có cường đại cỡ nào đều
không thể nắm giữ tâm thần, đạo tâm sẽ dao động, thẳng đến cuối cùng sẽ
bị nàng mê hoặc, bị nàng thao túng, đây là chỗ đáng sợ nhất của mị nhãn
của nàng.
- Được rồi, ngươi bây giờ quỳ xuống dập đầu nhận tội cho Thượng Quan cô nương, vẫn đem đầu của mình dập đầu tới vỡ nát mới thôi.
Thấy Lý Thất Dạ bị mình khống chế, tùy ý cho mình làm thịt, Công Tôn Mỹ Ngọc khinh thường nói.
- Hô...
Ở trong lúc đó, đột nhiên một cánh tay bắt được mái tóc của Công Tôn Mỹ
Ngọc, biến dị đột ngột này quá nhanh, Công Tôn Mỹ Ngọc cách Lý Thất Dạ
rất gần trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể phản ứng kịp.
"Phanh.." một tiếng vang thật lớn, mọi người vẫn còn chưa có phản ứng
đến đây, chỉ thấy cái tay này cầm lấy mái tóc của Công Tôn Mỹ Ngọc đem
đầu của nàng hung hăng đánh vào trên thạch trụ, thoáng cái đụng tới tiên huyết bắn ra.
"Phanh..." lại một tiếng va chạm vang lên, Công Tôn Mỹ Ngọc lại một lần
nữa thân bất do kỷ đánh tới trên thạch trụ, nặng nề mà đụng vào, thạch
trụ đều bị đụng nát. Đầu của Công Tôn Mỹ Ngọc bị đụng tới huyết nhục
không rõ. Vốn có dung nhan tuyệt thế lúc này nàng đã bị đụng tới bấy,
thoạt nhìn rất đáng sợ.
Cầm lấy mái tóc của Công Tôn Mỹ Ngọc hướng lên thạch trụ đánh tới chính
là Lý Thất Dạ, hắn một tay dễ dàng nắm lấy Công Tôn Mỹ Ngọc hướng lên
thạch trụ hung hăng đánh tới.
- Dừng tay...
Công Tôn Mỹ Ngọc hét lên một tiếng, huyết khí phun trào, muốn giãy thoát khỏi bàn tay to của Lý Thất Dạ, thế nhưng, "Ông" một tiếng, bàn tay to
của hắn thoáng cái giữ lại cái cổ của Công Tôn Mỹ Ngọc, ở dưới "Vạn Đạo
Quyền. Trấn Ngục Thần Quyền", nàng căn bản là không thể động đậy.
"Phanh" một tiếng, đầu của Công Tôn Mỹ Ngọc lại một lần nữa đụng phải
một cái thạch trụ khác, đụng tới thạch trụ đổ nát, cũng đụng khiến đầu
của Công Tôn Mỹ Ngọc vỡ ra, tiên huyết óc phun trào, cực kỳ kinh khủng.
- Giết...
Lúc này, Thượng Quan Phi Yến quát một tiếng, trong nháy mắt xuất thủ,
mười ngón nắm lại, trong nháy mắt kết ra phượng hoàng ấn, phượng ngâm
cửu thiên, hiệp thần vương chi uy đánh giết mà đến. Khi phượng hoàng
quét ngang tới, có thể đánh nát tinh không, có thể quét ngang Thần Ma,
cực kỳ bá đạo.
Thần vương xuất thủ, chính là phi phàm không gì sánh được, ở dưới một
chiêu này, có thể nói là nghịch chuyển tinh không, khuynh đảo thiên địa, một chiêu khống chế cục diện, muốn trấn áp Lý Thất Dạ.
Thế nhưng, đối với phượng hoàng ấn của Thượng Quan Phi Yến, Lý Thất Dạ
cũng chẳng thèm nhìn nhiều thêm một cái, xuất thủ đó là "Vạn Đạo Quyền.
Phá Khung Phủ Quyền". Dưới một quyền có thể phá toái vạn đạo, có thể phá vòm trời, cực kỳ sắc bén, cực kỳ mạnh mẽ hữu lực.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ xuất thủ cũng không chỉ là "Vạn Đạo Quyền. Phá
Khung Phủ Quyền". Khí lực của hắn "ông" một tiếng, Phi Tiên Thể trong
nháy mắt gia tốc cho một quyền này, vô hạn gia tốc, để "Vạn Đạo Quyền.
Phá Khung Phủ Quyền" trong nháy mắt đem tốc độ nhắc tới cực hạn.
"Ô..." một tiếng, phượng hoàng hét thảm một tiếng, phượng hoàng ấn ở
dưới "Vạn Đạo Quyền. Phá Khung Phủ Quyền" cực nhanh trong
nháy mắt bị
chém, tựa như một con phượng hoàng bị chém thành hai khúc.
Mà một quyền này của Lý Thất Dạ sau khi phá phượng hoàng ấn, vẫn như cũ
thế đi không ngừng, cực nhanh đánh về phía Thượng Quan Phi Yến.
Tốc độ này quá nhanh, một quyền này quá sắc bén quá mạnh mẽ, Thượng Quan Phi Yến sắc mặt đại biến, "ầm" một tiếng, toàn bộ Thần Vương Chi Hoàn
của nàng sát na đan vào thành cự thuẫn, muốn ngăn trở một quyền này của
Lý Thất Dạ.
"Phanh" một tiếng, cự thuẫn vẫn như cũ không chống đỡ nổi một quyền này
của Lý Thất Dạ, một quyền chặt đứt. Tiếp đó lại "Phanh" một tiếng, một
quyền đánh xuyên trong ngực Thượng Quan Phi Yến, cả người Thượng Quan
Phi Yến bị đánh trúng bay ra ngoài, đụng sụp vài cái lầu các.
"Phanh" một tiếng, cùng lúc đó, Lý Thất Dạ không có ngừng tay, vẫn là
cầm lấy Công Tôn Mỹ Ngọc đánh về phía một cái thạch trụ khác, huyết nhục tiên phi, đầu của Công Tôn Mỹ Ngọc hoàn toàn nát bấy.
Một màn máu tanh như thế, khiến người nhìn thấy hết hồn, thậm chí có
người không đành lòng nhìn, mới vừa rồi, Công Tôn Mỹ Ngọc chính là vưu
vật mị vũ tận xương, lúc này cả cái đầu đều nát bấy, tương phản thật sự
là quá lớn.
"Ba..." một tiếng vang lên, lúc này, thân thể Công Tôn Mỹ Ngọc thoáng
cái nổ tung, cả người nổ thành huyết vụ, Lý Thất Dạ bị nổ bình bình bình liền lùi lại vài bước.
- Tiểu súc sinh, ngươi chọc giận ta.
Lúc này, trong huyết vụ hiện lên vô tận quang mang, Công Tôn Mỹ Ngọc lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Lúc này, Công Tôn Mỹ Ngọc nộ phóng quang mang càng thêm xán lạn, bất quá, lúc này Công Tôn Mỹ Ngọc trở nên càng thêm quyến rũ.
Trước mắt Công Tôn Mỹ Ngọc hết sức mỹ lệ mê hoặc, mỗi tấc da thịt như
ngưng yên, đặc biệt Công Tôn Mỹ Ngọc cố ý làm ra, thân thể trán phóng
quang mang. Trong khe rãnh đó khiến người xem nhiệt huyết căng phồng,
đặc biệt nàng phát ra điềm hương, khiến người ngửi được như mê như say.
Đây là trạng thái chung cực Thần Chiếu Mị Nhãn của Công Tôn Mỹ Ngọc, ở
dưới trạng thái chân mệnh, đem quyến rũ mê hoặc phát huy đến mức tối cực hạn.
Thần chiếu của Công Tôn Mỹ Ngọc phóng lên cao, hóa thành một mặt cự
kính, phóng xuất quang mang vô cùng cường đại, tất cả quang mang đều
khóa lại Lý Thất Dạ.
Vào giờ khắc này, trong thúy viên không ít tu sĩ vừa nhìn thấy làm cho
nhiệt huyết bí tăng thân thể, ngửi được điềm hương làm say mê lòng
người, thoáng cái cũng không khỏi bị mê hoặc.
- Tiểu súc sinh, nhận lấy cái chết...
Lúc này, Công Tôn Mỹ Ngọc thu ba nhộn nhạo, mê hoặc của nàng đã hóa
thành thực chất, tựa như thiên tàm phun tơ, muốn đem toàn thân Lý Thất
Dạ bao bọc lại.
- Chút tài mọn!
Lý Thất Dạ ngay cả mí mắt cũng không nhếch lên một cái, nghe được "Ông"
một tiếng, khí lực hiện lên, từng đạo pháp tắc trấn thiên, cả người trấn áp chư thiên thập-địa, Trấn Ngục Thần Thể vừa ra, toàn thân Lý Thất Dạ
tựa như hóa thành chủ thần, trấn áp chư thiên Thần Ma.
"Phanh..." một tiếng, Lý Thất Dạ một cước nặng nề mà đạp ở trên người của Công Tôn Mỹ Ngọc.
- Mở...
Công Tôn Mỹ Ngọc quát một tiếng, thần chiếu cuốn theo vô cùng vô tận quang mang đánh về phía Lý Thất Dạ.
"Phanh..." một tiếng vang lên, mặc kệ thần chiếu của Công Tôn Mỹ Ngọc
cường đại ra sao, thế nhưng, ở dưới Trấn Ngục Thần Thể đều không làm nên chuyện gì, thoáng cái đã bị Lý Thất Dạ dẫm nát dưới chân.
Nhìn Công Tôn Mỹ Ngọc dẫm nát dưới chân, Lý Thất Dạ lạnh lùng nói rằng:
- Ngươi không nên dùng loại thủ đoạn này động tới người bên cạnh ta.
- Ngươi...
Bị giẫm lên Công Tôn Mỹ Ngọc thanh lệ kêu một tiếng, muốn giãy dụa chạy
trốn, thế nhưng, ở dưới Trấn Ngục Thần Thể, nàng vô pháp nhúc nhích chút nào, căn bản là chống cự không lại trọng lượng của Lý Thất Dạ.
- Tiểu hữu, thủ hạ lưu tình...
Ngay trong nháy mắt, một thanh âm vang lên, một lão giả xuất hiện ở thúy viên, một tay duỗi về phía Lý Thất Dạ, muốn cứu Công Tôn Mỹ Ngọc đã bị
giẫm lên.
Lý Thất Dạ chỉ là ngũ chỉ mở ra, "Ông" một tiếng, hắc động hiện lên,
trong nháy mắt che mất vị lão giả này, ở dưới "Vạn Đạo Quyền. Thôn Thiên Ma Quyền", vị lão giả này cũng là thân bất do kỷ, trong nháy mắt bị
trục xuất.
- Lão tổ tông...
Vừa thấy lão giả bị đày tới trong hắc động, ngay cả Giản Tiểu Thiết cũng không khỏi thất kinh.
- Ai tới đều cứu không được ngươi.
Lý Thất Dạ lãnh đạm nói rằng, Trấn Ngục Thần Thể bạo phát, dưới chân dẫm mạnh một cái, đem Công Tôn Mỹ Ngọc nghiền nát bấy.
- Không...
Lúc sắp chết Công Tôn Mỹ Ngọc kêu thảm một tiếng, thế nhưng, hết thảy
đều là uổng công, ở dưới Trấn Ngục Thần Thể nghiền ép, chân mệnh của
nàng hôi phi yên diệt. Chân mệnh nát bấy hóa thành quang lạp chậm rãi
tiêu tán đi, không có để lại chút dấu vết nào.
Nhìn chân mệnh của Công Tôn Mỹ Ngọc bị nghiền nát, hóa thành quang hạt
căn bản chậm rãi tiêu tán đi. Toàn bộ tràng diện tĩnh đến đáng sợ, tĩnh
đến có thể nghe được tiếng hít thở giữa hai bên.
Ở toàn bộ tràng diện, ngoại trừ tiếng hít thở ra, không còn có bất kỳ
thanh âm nào khác, thậm chí là rất nhiều người chấn động tới mức khó mà
phục hồi tinh thần lại.
Về phần Thượng Quan Phi Yến, bị một quyền xuyên qua ngực, vừa nhìn thấy
tình huống không ổn, đã vội vàng bỏ trốn, ngay cả chốc lát cũng không
dám dừng lại. Vào giờ khắc này, nàng đã không để ý tới tôn nghiêm thần
vương gì nữa.
Chỉ chốc lát, một số người mới hồi phục tinh thần lại, thấy thúy viên
một mảnh hỗn độn, không khỏi giật mình một cái. Bọn họ cũng không khỏi
hơi bị hoảng sợ, chuyện này quá mức khiến không người nào có thể tưởng
tượng.
Công Tôn Mỹ Ngọc đạo hạnh mạnh mẽ, chúng nhân đều biết, Thần Chiếu Mị
Nhãn của nàng càng khiến người nghe biến sắc. Về phần Thượng Quan Phi
Yến, vậy thì càng thêm không cần nói, bản thân nàng chính là một vị
trung thần vương, nhưng nàng vẫn như cũ không phải đối thủ của Lý Thất
Dạ, vẫn như cũ bị một chiêu đánh xuyên trong ngực!