Mặc dù nói, Thượng Quan Phi Yến có thành phần khinh thường, không có
tuyệt thế chi binh xuất thủ, nhưng, thực lực của nàng vẫn cường đại như
cũ. Coi như là dùng tay trần vẫn có thể chém giết đại hiền bình thường,
thế nhưng, hiện tại nàng ở trong tay của Lý Thất Dạ chịu thua thiệt, bị
buộc phải xoay người đào tẩu.
Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều hai người bọn họ cũng không nhịn được
há miệng thật lớn, thật lâu vô pháp phản ứng kịp. Bọn họ biết Lý Thất Dạ rất mạnh. Thế nhưng, bọn họ không nghĩ qua Lý Thất Dạ sẽ cường đại đến
trình độ như vậy, nghiền giết Công Tôn Mỹ Ngọc tựa như nghiền giết một
con kiến vậy.
Vừa rồi, bọn họ đều đang lo lắng Lý Thất Dạ bị thần chiếu của Công Tôn
Mỹ Ngọc khống chế, hiện tại xem ra, sự lo lắng của bọn họ là dư thừa, Lý Thất Dạ vừa nãy chẳng qua là giả vờ mà thôi.
"Ông" một tiếng, ngay khi mọi người hơi bị thất thần, hư không mở ra,
lão giả đi ra. Vị lão giả này chính là lão giả mới vừa rồi bị Lý Thất Dạ trục xuất, hắn từ không gian bị trục xuất đi tới. Không chút nào tổn
hại, bình tĩnh, điều này cũng đủ nói rõ bản thân hắn cường đại rồi.
Lão giả này tuy rằng đã là tóc trắng xoá. Thế nhưng, khí sắc tốt. Thần
thái sáng láng, nhan đồng hạc thước. Tuy rằng hắn chưa bạo phát khí thế
đáng sợ, thế nhưng, thấy hai mắt tinh thần sáng rực, đại đạo diễn hóa
cũng đủ khiến người run rẩy một chút, cũng đủ khiến người toàn thân phát lạnh.
- Giản gia lão tổ tông.
Có đại hiền thế hệ trước ở đây nhận thức vị lão giả này, không khỏi giật mình một cái, lầm bầm nói rằng.
Lão giả trước mắt chính là Giản gia gia chủ, cũng là thọ tinh của lần thọ yến này-- Giản Long Vệ.
- Tôn giá, hành động này quá mức rồi.
Giản Long Vệ nhìn Lý Thất Dạ, không khỏi lắc đầu, nói rằng:
- Ngươi đây là gây đại họa, chọc tổ ong vò vẽ, thật sự tới trình độ này, chỉ sợ nhân tộc không ai có thể che chở ngươi.
Giản Long Vệ cũng không phải là đối với Lý Thất Dạ có địch ý, thậm chí
đối với Lý Thất Dạ có lòng tiếc tài. Đáng tiếc, Lý Thất Dạ lại một hơi
thở giết Công Tôn Mỹ Ngọc, đánh trọng thương Thượng Quan Phi Yến, đây là đem Thiên Linh Giới hai đại cự vô phách đắc tội. Đại sự như vậy, coi
như là Giản Long Vệ muốn che chở Lý Thất Dạ đều khó khăn.
- Chính là Hải Loa Hào mà thôi, chưa nói tới gây đại họa.
Lý Thất Dạ đứng thẳng trước mắt Giản Long Vệ, chỉ là nhàn nhạt vừa cười vừa nói.
Thấy Lý Thất Dạ thần thái đàm tiếu phong vân, Giản Long Vệ cũng không
biết nên nói cái gì cho phải, đây là con nghé mới sinh không sợ cọp, hắn không khỏi lắc đầu, nói rằng:
- Hải Loa Hào chính là có thể hiệu lệnh bách tộc, cùng họ là địch là tự tìm diệt vong...
- Long Vệ, ngươi lui ra đi.
Giản Long Vệ lời còn chưa nói hết. Một thanh âm hữu khí vô lực vang lên, cái thanh âm này cũng không vang dội. Cũng chỉ có Giản Long Vệ mới có
thể nghe được rõ ràng.
Vừa nghe được thanh âm hữu khí vô lực này, Giản Long Vệ tựa như bị sét
đánh, hắn có chút hoài nghi là mình nghe lầm, hắn cũng không khỏi cảm
thấy chuyện này thật bất khả tư nghị, như vậy đều có thể kinh động thủy
tổ của bọn họ.
Lý Thất Dạ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lúc này, hắn chỉ là tiện tay chỉ một cái, "Ông" một tiếng, đạo môn mở ra, hắn trong nháy mắt đã tiêu thất.
Nhìn đạo môn biến mất, rất nhiều người trong lúc nhất thời đều không
phản ứng kịp, rất nhiều người cũng không khỏi ngây ngốc đứng ở nơi đó.
- Người này thật mạnh!
Qua một lúc lâu lúc, có người phục hồi tinh thần lại, không khỏi giật mình một cái, lầm bầm nói rằng:
- Thảo nào là dám trợ giúp Khổng Tước Thụ huyết luyện hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, người như vậy quả thực chính là giết người không chớp mắt, đây quả thực là một tên sát thần, không, phải nói là một hung nhân, đệ nhất
hung nhân!
- Hung nhân....
Có người không khỏi tinh tế hiểu rõ xưng hô này, sau khi cẩn thận suy
ngẫm đều cảm thấy cách xưng hô này không còn gì thích hợp hơn. Công Tôn
Mỹ Ngọc chính là tiểu thiếp Trầm Hải Thần Vương sủng ái nhất, hiện tại
Lý Thất Dạ nói giết liền giết. Đây là sát phạt quả đoán bực nào, đây là
lãnh lệ hung ngoan cỡ nào, người như vậy đích thật là đủ tư cách được
xưng là "Hung nhân" .
- Tiểu Thiết, chiêu đãi khách nhân cho tốt.
Lúc này, Giản Long Vệ thất thần cũng phục hồi tinh thần lại, đối với Giản Tiểu Thiết phân phó nói rằng.
Ở nơi sâu thẳm của Giản gia, trong một cấm địa bí mật, ở chỗ này có một
cái ao bị phong ấy. Nơi này nói nó là cái ao, không bằng nói nó là thủy
quan càng chuẩn xác hơn.
Thủy quan nâng lên bày đặt trên trung ương đài phong cấm, trong thủy
quan chớp động hổ phách quang mang, mỗi một luồng quang mang đều tựa như thực chất.
Nước trong thủy quan thoạt nhìn như hổ phách ngưng đọng lại, thế nhưng,
nó lại khiến người có một loại cảm giác lưu quang dật thải. Tựa như nước này có sinh mệnh, nó đang nuôi dưỡng người trong thủy quan này.
Nước trong thủy quan như hổ phách tuy rằng bị phong ấn, thế nhưng, phong ấn có cường đại hơn nữa đều không thể hoàn toàn đem nó phong ấn lại,
vẫn như cũ có thể để cho người ngửi thấy được mùi long tiên nhàn nhạt.
Mùi hương long tiên này ngửi vào mũi, khiến người có cảm giác huyết
thống toàn thân thoáng cái lớn mạnh vô số lần, khiến người cảm giác bản
thân sẽ hóa thành chân long. Huyết mạch trong cơ thể mình như là có thêm từng con chân long to lớn đang bôn tẩu.
Ở trong thủy quan, một lão giả đang ngủ say, một lão giả mặc bố y đơn
giản. Lão giả này tuy rằng mặc bố y giản đơn, nhưng, đã có đế vương chi
tướng. Dung nhan giản dị của hắn có một loại khí thế không giận mà uy,
tựa hồ, hắn đã từng bao trùm cửu thiên, đã từng xưng bá bát phương, tựa
hồ, hắn trời sinh chính là đế vương.
"Ông" một tiếng, đạo môn mở ra, Lý Thất Dạ ngồi trong đạo môn đi ra, hắn đi tới trước thủy quan, nhìn lão giả nằm bên trong, sau đó là chậm rãi
ngồi xuống, một lát sau, hắn không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
Lúc này, "Rầm" tiếng nước chảy vang lên, lão giả chìm ở dưới thủy quan
chậm rãi trồi lên mặt nước, hắn mở hai mắt ra, khi hắn mới hai mắt ra,
khiến người có một loại cảm giác thiên địa minh diệt.
Lão giả trồi lên mặt nước vốn là muốn ngồi dậy, Lý Thất Dạ an ổn ngồi ở chỗ kia nhẹ nhàng mà khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Giản Văn, miễn ngươi lễ phép, ngươi bò ra ngoài, lại phong ấn cũng phiền phức, cứ nằm đấy đi.
Lão giả trồi lên thủy quan đem đầu tựa vào bên cạnh, nhìn Lý Thất Dạ, không khỏi động dung nói rằng:
- Đại nhân, quả thật là ngươi, ngươi quả thật là đã đoạt lại được chân thân.
Lý Thất Dạ yên ổn ngồi ở chỗ kia, nhìn lão giả, nhẹ nhàng mà gật đầu, nói rằng:
- Đây đều là công lao của tiểu hắc tử, hắn đã bỏ ra đại giới rất lớn.
Lão giả trong quan tài nghe nói như thế, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói rằng:
- Tiểu hắc hết thảy đều là do đại nhân ban tặng, đại nhân cho hắn sinh
mệnh, cho hắn vô địch, hắn có thể làm được như vậy, cũng là báo đáp đại
nhân!
Lý Thất Dạ vẫn an ổn ngồi ở chỗ kia, trầm mặc không nói, nhìn cố nhân
già đi, hắn cũng chỉ có trầm mặc, chuyện như vậy hắn cũng đã thấy nhiều
rồi.
- Thời gian vô tình, coi như là long tiên của lão đầu tử cũng không phong trụ được.
Lý Thất Dạ cuối cùng nhẹ nhàng mà thở dài nói rằng:
- Ngươi đã già rồi, không còn xuất chúng như lúc còn trẻ nữa.
Lão giả không khỏi nở nụ cười một chút, nói rằng:
- Đã sống lâu như vậy, ta cũng thỏa mãn, đây đều là đại nhân cùng sư tôn ban ân, không có đại nhân cùng sư tôn, cũng không có ta ngày hôm nay.
Lý Thất Dạ cũng không khỏi nhẹ nhàng mà gật đầu, nói rằng:
- Lão đầu tử đích thật là coi ngươi như con đẻ, năm đó ta đem tỷ đệ hai người các ngươi ủy thác cho hắn, cũng là có giao phó.
Lão giả lộ ra dáng tươi cười, chỉ sợ là tồn tại cường đại như hắn, vào
lúc này ở trước mặt Lý Thất Dạ,
cũng vẫn như cũ giống như một đứa bé hồn nhiên nở nụ cười. Tựa như một khắc này lại trở về năm xưa.
Tại năm tháng xa xôi đó, bọn họ lang bạc kỳ hồ, không có chỗ ở cố định,
cả ngày sợ hãi lo lắng, mỗi ngày đều ở trong lúc chạy trốn vượt qua, cho tới khi gặp một con Âm Nha, thẳng đến ngày đó, bọn họ mới được an ổn
xuống, mới biết được cái gì gọi là an toàn, cái gì gọi là hạnh phúc.
- Đại nhân đã gặp qua tỷ tỷ.
Cuối cùng, lão giả lộ ra dáng tươi cười hồn nhiên, vẫn như là tiểu nam hài năm đó.
Lý Thất Dạ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng mà gật đầu, nói rằng:
- Đúng vậy, đã bao nhiêu năm, ta vẫn không muốn trở về đây, nhưng, cuối cùng muốn làm một lần nói lời từ biệt cuối cùng.
Lão giả cũng không khỏi trầm mặc một chút, cuối cùng hắn mỉm cười nói rằng:
- Tỷ tỷ nàng vẫn luôn không hối hận, nàng chỉ hối hận chính mình không
thể bước qua một đạo khảm trong lòng, không thể cùng đại nhân đi tới
cuối cùng. Nàng từng nói qua, nàng xin lỗi đại nhân, là nàng đã cản trở
trên con đường rất dài của ngài.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói rằng:
- Đã qua, cứ để nó trôi qua đi, ta cũng không trách nàng. Chuyện đã qua, ta đều đã quên mất, năm tháng quá xa xôi, nếu như chuyện gì cũng để ở
trong lòng, tới bao giờ mới có thể chấm dứt.
Lão giả cũng trầm mặc một chút, qua một lúc lâu, hắn lộ ra dáng tươi cười hồn nhiên, nói rằng:
- Ta vẫn cho rằng, đại nhân chắc là sẽ không trở lại nữa, không bao giờ
có khả năng nhìn thấy đại nhân, ngày hôm nay có thể lại một lần nữa nhìn thấy đại nhân, ta cả đời này cũng không có cái gì để tiếc nuối.
Lý Thất Dạ chỉ là nhẹ nhàng mà gật đầu, không nói thêm gì.
Lão giả trầm mặc, một lát sau, hắn nhẹ nhàng mà hỏi nói:
- Đại nhân lúc này đây là tới cáo biệt sao?
- Coi như là vậy đi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà gật đầu, nói rằng:
- Lần này sau khi từ biệt, có lẽ sẽ trở thành vĩnh biệt, lần này sẽ trở
thành một lần cuối cùng ta ngươi gặp lại, vậy cũng là thành toàn một tâm sự trong lòng ta.
- Đại nhân phải đi lên rồi sao?
Qua một lúc lâu, lão giả nhẹ nhàng mà hỏi nói. Khi hắn hỏi ra lời này,
hắn có chút thất thần, thần thái rất phức tạp, cũng rất cổ quái.
- Đó là một thế giới chúng đế chư thần cùng tồn tại nha.
Lão giả không khỏi lẩm bẩm nói rằng, nói đến đây, hắn cũng trở nên thất thần.
Nhìn bộ dáng thất thần của lão giả, Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười, lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói tỷ tỷ ngươi không vượt qua nổi đạo khảm này, trên thực tế, ngươi làm sao không phải cũng như vậy?
- Đại nhân nói rất đúng.
Lão giả phục hồi tinh thần lại, không khỏi cười khổ một cái, nói rằng:
- Ta đích xác là có một chút, điều này thật sự là khiến cho đại nhân chê cười.
- Không có gì.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà khoát tay áo, nói rằng:
- Nếu như ngươi muốn biết, ta cũng có thể nói cho ngươi biết.
- Không...
Lão giả lắc đầu, thần thái kiên định, nói rằng:
- Ta một điểm đều không muốn biết, ta cũng không muốn đi hỏi, hắn là
hắn, ta là ta, coi như hắn là tiên đế được vạn người kính ngưỡng, hắn ở
trong lòng ta, đã là người xa lạ!
- Chỉ sợ là trên người ta còn chảy huyết thống của hắn, nhưng, trong mắt của ta, ta sớm đã thành cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, mẫu thân ta, tỷ
tỷ của ta đều giống nhau. Từ một ngày chúng ta chạy trốn chết đó trở đi, chúng ta sẽ không cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì, ta họ Giản, tỷ tỷ của
ta cũng họ Giản, mẫu thân ta cũng họ!
Nói đến đây, lão giả thần thái thập phần kiên quyết.
Lý Thất Dạ nhìn thần thái của hắn, không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói rằng:
- Đều đi qua, hết thảy cũng tan thành mây khói, hết thảy đều chôn vùi vào trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng.
- Đúng nha, đều đã đi qua, lại có ai còn nhớ rõ đây, lại có ai sẽ biết được.
Lão giả thất thần, lầm bầm nói rằng:
- Nhưng, tỷ tỷ của ta nàng suốt đời đều bị bóng ma bao phủ, nàng suốt
đời bất phàm, nàng đã định trước bất phàm, nhưng, nàng lại đeo đuổi bình thường! Bởi vì nàng có một phụ thân muốn giết chết con gái!
Giản Văn Đế chính là vị lão giả trước mắt này, cũng là Giản gia thuỷ tổ, đồng thời cũng là đệ đệ của Giản Văn Tâm.
Giản gia khởi nguyên vẫn là một bí mật, ở Thiên Linh Giới, không có ai
biết lai lịch của Giản gia. Càng không có ai biết Giản gia khởi nguyên
từ phương nào.
Trên thực tế, bên trong đó cất dấu một thiên đại bí mật, một bí mật vẫn
không có ai biết, coi như là có người biết cũng không muốn nói đến
Giản gia khởi nguyên từ Nhân hoàng giới, Giản Văn Đế và Giản Văn Tâm đều là con củamột vị tiên đế. Đáng tiếc, bọn họ lại không thể được hưởng
phong cảnh của đế tử đế nữ.
Vị tiên đế này suốt đời lấy giết chứng đạo. Khi hắn đăng lâm đỉnh phong
có một khối tâm ma vẫn vô pháp bỏ đi. Bởi vì hắn lấy giết chứng đạo, đã
định trước là thiết huyết vô tình, sát phạt lãnh khốc.
Thế nhưng, trước khi hắn còn chưa có trở thành tiên đế. Hắn đã có vợ, có con trai con gái, do đó, sau khi đăng lâm đỉnh phong, hắn vẫn vô pháp
làm được vô tình triệt để nhất, triệt để lãnh khốc nhất. Hắn muốn chân
chính lãnh khốc vô tình, chân chính thiết huyết sát phạt, như vậy thì
phải trừ bỏ tâm ma của mình.
Cuối cùng, ở trước đại đạo, hắn muốn trảm tình. Lấy chém giết huyết mạch của mình, do đó hắn muốn chém giết thê nhi, để chứng đại đạo.
Bất quá, ngay từ đầu hắn đã không thể thành công, bị người đứng bên cạnh hắn cứu đi vợ con của hắn. Thế nhưng, vào lúc đó, hắn đã cách tiên đế
chỉ có khoảng nửa bước, hắn đã vô địch.
Cho dù có người che chở vợ con của hắn, cũng vô pháp thoát khỏi hắn truy sát, do đó, mẫu thân Giản Văn Đế mang theo tỷ đệ hai người bọn họ lang
bạc kỳ hồ, chạy trốn chết cửu giới.
Cho đến sau này, bọn họ gặp được Âm Nha Lý Thất Dạ, vào lúc đó, Âm Nha
cho bọn hắn một chủ ý, để cho bọn họ đồng thời giả chết. Bỏ chạy đi.