- Ta gần đây đều là tôn
kính nhân kiệt các tộc, đối với đại danh của Lý công tử, ta cũng rất
kính ngưỡng. Hôm nay Lý công tử cùng hai vị tông chủ nếu là nhất định
phải bảo vệ tên phản đồ này, vậy tại hạ cũng cho Lý công tử cùng hai vị
tông chủ một nhân tình, như vậy không truy cứu nữa việc này.
Đế Giải Bá Chủ nói ra lời này được thập phần hào phóng, thậm chí có thể
nói là thập phần cho tình cảm, đổi lại là những người khác, chỉ sợ cũng
sẽ cảm giác trên mặt mình có ánh sáng, nể mặt mình như thế, có thể nói
đây là một loại vinh hạnh đặc biệt.
Nhưng là, Lý Thất Dạ thần thái lãnh đạm, thậm chí có thể nói từ đầu đến cuối đều không có nhìn thêm Đế Giải Bá Chủ một cái.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ thần thái lãnh đạm, Đế Giải Bá Chủ cũng không tức giận, hắn liền ôm quyền, vừa cười vừa nói:
- Lý công tử, hai vị tông chủ, núi không chuyển nước chuyển, như vậy từ biệt tại đây, hi vọng ngày nào đó Lý công tử cùng hai vị tông chủ có
thể tới Đế Vương Cốc ta làm khách, tại hạ nhất định là đón chào.
- Cốc chủ khách khí rồi.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không mất lễ nghi, hai người bọn họ cuối cùng là nhất tông chi chủ, cử chỉ giữa đôi bên, cũng là tự nhiên
hào phóng.
Về phần Lý Thất Dạ, hắn đối với Đế Giải Bá Chủ căn bản chính là lạnh
lùng, hắn thậm chí chẳng muốn nhìn thêm Đế Giải Bá Chủ một cái, trong
thần thái, lại để cho người cảm thấy hắn là thập phần kiệt ngạo.
Đế Giải Bá Chủ liền ôm quyền, cười cười. Sau đó rất tiêu sái rời đi.
Sau khi Đế Giải Bá Chủ rời khỏi, Liễu Như Yên hé miệng cười cười. Nói ra:
- Công tử, ngươi bây giờ cũng đã là con mồi trên danh sách của Đế Giải
Bá Chủ. Hắn một khi đã nhìn chằm chằm vào con mồi, không chết không
ngớt. Nhưng hắn là nổi danh ác nhân, ưa thích vây săn đối thủ cường đại
hơn so với hắn. Công tử cùng hắn là địch, hơn nữa lại là Nhân Tộc Tân
Tú, đối với Đế Giải Bá Chủ mà nói, đó là con mồi không còn gì tốt hơn.
- Vậy hãy để cho hắn chết đi.
Lý Thất Dạ căn bản là không đem Đế Giải Bá Chủ để ở trong lòng. Huống
chi, Đế Giải Bá Chủ loại thân mật này hoàn toàn là giả bộ ra.
Lý Thất Dạ hắn là duyệt vô số người, bên trên đến Tiên đế, cho tới tiểu
nhân vật, nhân vật thế nào hắn chưa thấy qua, Đế Giải Bá Chủ loại thủ
đoạn này, làm sao có thể thoát được pháp nhãn của hắn đây.
Vừa nghe đến Lý Thất Dạ tùy ý nói lại để cho Đế Giải Bá Chủ đi chết,
điều này đủ thấy Lý Thất Dạ tự tin, kể từ đó. Lại để cho trong lòng lão
nhân lập tức, hắn vội vàng quỳ bái trên mặt đất, nói ra:
- Đa tạ ân cứu mạng của công tử. Công tử đại ân đại đức, tiểu suốt đời khó quên.
- Đa tạ hai vị tông chủ chủ trì trượng nghĩa. Cứu được một mạng nhỏ của ta.
Sau đó, Lão Nhân cũng hướng Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi bái lạy.
- Ngươi ngược lại là biết làm người, ân nhân cứu mạng này bớt chụp lên
trên đầu tỷ muội ta, tựa hồ không cứu ngươi đều có điểm khó.
Liễu Như Yên hé miệng mà cười, vừa cười vừa nói.
Lão Nhân cười khan một tiếng, nhưng là, hắn cũng mặt dày mày dạn bái trên mặt đất.
- Ngươi tên là gì?
Lý Thất Dạ ngồi ở trên mặt ghế, nhìn xem Lão Nhân nói ra.
Lão Nhân vội vàng đáp lời nói:
- Hồi bẩm công tử gia, tiểu nhân tên Hùng Thiên Tí. Là Hùng gia đệ tử.
- Hùng gia đã xuống dốc, Thiên Linh giới đã không còn Hùng gia.
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm nói.
Hùng Thiên Tí nghe được Lý Thất Dạ nói ra như thế. Cũng không khỏi thần thái buồn bã, nói ra:
- Công tử nói thật đúng, lão tiểu chỉ là một cô hồn dã quỷ mà thôi.
Lý Thất Dạ cũng không để ý nhiều tới Hùng Thiên Tí, ánh mắt của hắn là
rơi vào mộc quan Hùng Thiên Tí khiêng trên vai, hắn trầm giọng nói:
- Mộc quan này ngươi là từ đâu được đến?
Lý Thất Dạ vừa hỏi như vậy, trên thực tế ngay cả Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên cũng không khỏi hiếu kỳ, bởi vì từ khi Hùng Thiên Tí xuất hiện, ánh mắt của Lý Thất Dạ cũng
rất ít rời khỏi cỗ mộc quan này.
Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên đều hiếu kỳ là, trong mộc quan này đến
tột cùng là vật gì, liền có thể khiến Lý Thất Dạ quyền hành nghiêng đều
không thèm để ý, lại bị một cỗ mộc quan như vậy hấp dẫn. Thứ này làm sao không khiến cho Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên hiếu kỳ đây.
Lý Thất Dạ vừa hỏi như vậy Hùng Thiên Tí lập tức khẩn trương cùng cảnh
giác, cánh tay hắn khiêng mộc quan cũng không khỏi xiết chặt, hắn thậm
chí là lui về phía sau vàì bước.
- A, a, a, hồi bẩm công tử, đây là di cốt của Hùng gia tổ tiên ta, muốn tìm địa phương hạ táng.
Hùng Thiên Tí gượng cười vài tiếng, nói ra.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
- Lão đầu, không nên ở trước mặt ta bày trò, đồng thời, ở trước mặt ta
nói dối không phải một sự tình sáng suốt. Ta có thể đem ngươi từ trong tay Đế Giải Bá Chủ cứu đến, là có thể đem ngươi phá tan thành từng
mảnh!
- Ta không quan tâm ngươi chết sống, ngươi là Nhân Tộc cũng tốt, là Hải
yêu cũng thế, ta cứu ngươi, không phải vì xuất thân của ngươi, cũng
không phải bởi vì chủng tộc của ngươi, mà là vì cỗ mộc quan trên vai
ngươi này.
Hai mắt Lý Thất Dạ phát lạnh, nói ra:
- Nếu như ngươi hiểu rõ đạo lý kia, tốt nhất không được ở trước mặt ta
nói dối! Bằng không thì, ngươi sẽ minh bạch cái gì mới thật sự là sợ
hãi.
Tuy rằng Lý Thất Dạ không có khí thế kinh người, không có khí phách trấn áp, nhưng là, ngay khi hai mắt Lý Thất Dạ phát lạnh, Hùng Thiên Tí
không khỏi khẽ run rẩy, cảm giác mình cả người như bị đông cứng lại,
toàn thân rét run, hắn thậm chí là chịu không nổi hai chân như nhũn ra.
Chính là Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên cường nhân như thế, khi thấy
hai mắt Lý Thất Dạ phát lạnh, các nàng đều đồng dạng trong nội tâm phát
lạnh. Ở trong đôi mắt của hắn, tựa như là trong bóng tối lộ ra hào quang đáng sợ nhất, nó có thể hủy diệt hết thảy.
Cái này giống như lời Lý Thất Dạ vừa nói vậy, cái gì mới thật sự là sợ
hãi, đây là thứ đồ vật lại càng khiến người khác sợ hãi hơn.
- Hồi bẩm công tử...
Thật vất vả, trong nội tâm phát lạnh Hùng Thiên Tí cười khan một tiếng, đành phải kiên trì nói:
- Đây, đây, đây là mộc quan bị ta nhặt được. Trước đó vài ngày, khỏa Hắc Ám vẫn tinh kia xẹt qua bầu trời, ta, ta vừa lúc ở trên biển đào bảo
trai, đây, đây là mộc quan cứ như vậy từ trong đáy biển xuất hiện."
Hùng Thiên Tí nói ra như thế lại để cho ánh mắt của Lý Thất Dạ nhảy lên thoáng một phát, chậm rãi nói ra:
- Lúc ấy có phải có dị tượng hay không, đáy biển toát ra rãnh biển!
- Công tử làm sao biết rõ?
Hùng Thiên Tí cũng không khỏi chấn động, cũng không dám giấu diếm, nói ra:
- Đúng là như thế, lúc ấy Hắc Ám vẫn tinh xẹt qua, đáy biển giống như
đột nhiên vỡ nứt ra, lộ ra một cái khe rãnh thật sâu, giống như là rãnh
biển không đáy ở Bích Dương Hải. Ở bên trong rãnh biển này hiện lên mộc
quan, ngay khi mộc quan này hiện lên, có ngàn vạn lục chi đem nó đưa ra
khỏi mặt nước, ta chính vận khí tốt, mới nhặt được nó...