- ...Ngay khi tiểu nhân phục hồi tinh thần lại, rãnh biển đã biến mất.
Ta còn không có hiểu rõ mộc quan này là vật gì đã gặp được Đế Giải Bá
Chủ, hắn một đường truy sát ta, tiểu nhân đường trốn chạy trốn chết,
trốn đến nơi đây, may mắn được công tử xuất thủ cứu giúp.
Nói đến đây, Hùng Thiên Tí cười khan một tiếng.
Lý Thất Dạ chỉ là nghe được một đoạn lời nói phía trước của Hùng Thiên
Tí, về phần một đoạn lời nói phía sau, hắn căn bản không đi quan tâm,
ánh mắt của hắn vẫn là rơi vào trong mộc quan.
- Trong mộc quan này chứa đựng là cái gì?
Liễu Như Yên gặp Lý Thất Dạ coi trọng mộc quan này như thế, nàng cũng hiếu kỳ, hỏi Hùng Thiên Tí.
Hùng Thiên Tí cười khan một tiếng, đành phải như thực nói ra:
- Ta cũng không biết bên trong là cái gì, mộc quan này căn bản là không
có biện pháp mở ra, bất luận đập gõ thế nào đều không thể đem nó đập mở
ra.
- Phù văn rất cổ xưa, ít nhất đương thời không thấy được phù văn như vậy.
Trác Kiếm Thi cũng là nhìn kỹ mộc quan này một chút, bên trên mộc quan phù văn căn bản là lại để cho người nhìn không thấu.
Phải biết rằng, Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên đều là xuất thân từ Vô
Cấu Tam Tông. Vô Cấu Tam Tông các nàng vốn truyền lưu lâu đời, các nàng
với tư cách tông chủ, học thức uyên bác, không phải người bình thường có khả năng so sánh, nhưng là, mặc kệ các nàng cũng đều hoàn toàn không
cách nào nhìn ra những phù văn này đến tột cùng là có hàm nghĩa ra sao.
- Đây là mộc quan mà ta muốn.
Lý Thất Dạ nhìn xem cái mộc quan này, cuối cùng chậm rãi đối với Hùng Thiên Tí nói ra.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, Hùng Thiên Tí sắc mặt đại biến, lập tức
liền lùi lại vài bước, cánh tay hắn thập phần hữu lực khiêng lấy mộc
quan, rất rõ ràng, hắn là thập phần không tình nguyện.
- A, a, a, công tử, cái này, cái này. . .
Hùng Thiên Tí gượng cười nói:
- Ta, ta, ta muốn, ta muốn, ta muốn dựa vào nó làm giàu làm giàu đấy!
- Làm giàu?
Liễu Như Yên khẽ cười, nói ra:
- Ngươi không được quên, mạng nhỏ của ngươi là ai cứu, nếu như ngươi
liền mạng nhỏ đều không có, ngươi còn có thể làm giàu được sao?
Liễu Như Yên nói ra lời này lại để cho Hùng Thiên Tí thần thái xấu hổ,
cười cười khó xử đứng ở đó, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết
nên làm sao mới tốt.
- Nếu như ta ra tay, mặc kệ ngươi là thực lực ra sao, mặc kệ ngươi là có con bài chưa lật thế nào, ngươi đều sẽ mất nó.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Hùng Thiên Tí sắc mặt kịch biến, không khỏi lần nữa lui về phía sau vài
bước, cùng Lý Thất Dạ kéo ra khoảng cách không nhỏ. Hắn cười khan một
tiếng, nói ra:
- Tiểu, tiểu nhân tin tưởng công tử sẽ không cường đoạt. Công tử ân cứu
mạng, tiểu nhân là vô cùng cảm kích, chỉ là, chỉ là có chút nỗi khổ tâm, vẫn, mong rằng công tử ngươi có thể hiểu được.
- Cứu ngươi, đóchẳng qua là thuận tay mà làm, ta chẳng qua là hướng về
phía cỗ mộc quan này mà cứu ngươi một mạng. Điểm này ngươi yên tâm, ta
cũng sẽ không biết bởi vì chút ân huệ này đến áp chế ngươi.
Lý Thất Dạ lãnh đạm khoát khoát tay, nói ra.
- Công tử cao thượng, tiểu nhân tự ti mặc cảm, ngày khác tiểu nhân có
thể vì công tử làm chút gì đó, tất sẽ nguyện vì công tử làm trâu làm
ngựa.
Hùng Thiên Tí nghe được lời nói này, buông lỏng một hơi, vội vàng bái lạy.
- Ngươi muốn cái gì?
Lý Thất Dạ lạnh lùng quan sát Hùng Thiên Tí một cái, nói ra:
- Ngươi muốn loại đồ vật nào, mới nguyện ý giao ra cỗ mộc quan này
Lý Thất Dạ hỏi như vậy, Hùng Thiên Tí không khỏi do dự nhìn một chút Lý
Thất Dạ, sau đó lại nhìn xem Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi các nàng, hắn
đang do dự không biết mở miệng như thế nào.
- Nói đi, thế gian còn không có có mấy kiện đồ vật ta không mở ra giá được.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Bất quá, ngươi cần phải lượng sức mà đi, nếu là sư tử miệng lớn, vậy ngươi đã bỏ lỡ thời cơ rồi.
Lý Thất Dạ coi trọng một cỗ mộc quan như thế, điều này lại để cho Liễu
Như Yên cùng Trác Kiếm Thi đều là hết sức tò mò, trong mộc quan
đến tột
cùng là vật gì đây.
Hùng Thiên Tí do dự thoáng một phát, cuối cùng, hắn cắn răng một cái, đem quyết định chắc chắn, nói ra:
- Được công tử ngài ưu ái, tiểu, tiểu nhân không dám tham lam cái gì, tiểu, tiểu nhân thầm nghĩ muốn một khối lục địa.
Hùng Thiên Tí yêu cầu như vậy, lại để cho Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm
Thi đều thập phần ngoài ý muốn, các nàng đều cho rằng Hùng Thiên Tí sẽ
muốn thu bảo vật vật hoặc tiên dược hay là tuyệt thế công pháp, thật
không ngờ hắn lại muốn một khối lục địa.
- Ngươi cũng đã biết một khối lục địa tại Thiên Linh giới trân quý cỡ nào?
Cho dù Trác Kiếm Thi cũng không khỏi lắc đầu, mặc dù nói Hùng Thiên Tí
yêu cầu không phải bảo vật hoặc tuyệt thế công pháp, nhưng là, tại Thiên Linh giới, một khối lục địa so với bất kỳ vật gì đều muốn trân quý hơn.
- Cái này, cái này lão tiểu biết rõ.
Hùng Thiên Tí do dự thoáng một phát, sau đó nói:
- Tiểu nhân cũng không dám công phu sư tử ngoạm, nếu là có thể cho một khối lục địa cỡ trăm dặm, tiểu nhân cũng đã thỏa mãn.
- Một khối tiểu lục địa phương viên trăm dặm còn nói không dám công phu sư tử ngoạm?
Liễu Như Yên không khỏi cười, lắc đầu, nói ra:
- Ngươi biết tại Thiên Linh giới, một khối tiểu lục địa phương viên trăm dặm là có giá trị sao?
Đương nhiên, một khối thổ địa phương viên trăm dặm nếu là đặt ở địa
phương khác trong cửu giới, vậy thật sự cũng không có gì. Tại các giới
khác, rất nhiều đại giáo môn hạ một ít tiểu phân đàn đều xa không chỉ
ranh giới như thế, thậm chí ngay cả đệ tử bình thường đều có thể quản lý ranh giới cỡ trăm dặm này.
Nhưng là, Thiên Linh giới lục địa rất thưa thớt, lục địa trăm dặm tại
địa phương khác không tính là cái gì, tại Thiên Linh giới lại lộ ra đặc
biệt trân quý.
- Rất nhiều nhị tam lưu môn phái truyền thừa, cũng chỉ có được một khối lục địa phương viên trăm dặm như vậy mà thôi.
Trác Kiếm Thi cũng nhẹ nhàng mà lắc đầu nói ra.
- Điều này lão tiểu biết rõ.
Hùng Thiên Tí cười khan một tiếng, nói ra:
- Chỉ là, đây là trời sinh dị tượng, mộc quan này xuất thế. Bên trên có
vẫn tinh ngang trời, dưới có biển cả nứt ra khe rãnh. Dị tượng như
thế, chỉ sợ trên đời hiếm có. Tiểu nhân tự nhận là mộc quan này hẳn là
tuyệt thế phi phàm, cho nên, tiểu nhân cho rằng dùng cái mộc quan này
đổi lấy lục địa trăm dặm, cũng không quá phận.
- Cho dù mộc quan này đáng giá một khối lục địa trăm dặm, nhưng, ngươi
cũng phải có thực lực để đổi mới được. Coi chừng tiền của phi nghĩa
không có phát đến, đem mạng nhỏ của mình cũng góp đi vào.
Liễu Như Yên cười khẽ nói.
Liễu Như Yên nói chuyện đó cũng là sự thật, thử nghĩ thoáng một phát,
nếu có người hiểu biết chính xác đây là là mộc quan đáng giá một khối
lục địa trăm dặm, vậy tuyệt đối sẽ có rất nhiều người động thủ tranh
đoạt mộc quan.