Đế Bá

Tổ Mộc Thập Bát Bạo 1


trước sau

– Ta hiểu rồi.

Cuối cùng Khổng Tước Minh Vương nhẹ nhàng gật đầu.

– Thành chủ các ngươi thế nào rồi?

Sau khi Khổng Tước Minh Vương muốn rời đi, Lý Thất Dạ tùy ý hỏi.

– Thành chủ đã truyền tin tức về, Sơn tổ và đại bộ phận đệ tử lựa chọn lui lại, nhưng một ít lão tổ và đệ tử lựa chọn lưu thủ, muốn chống lại Diệp tổ.

Khổng Tước Minh Vương nói ra.

– Tùy bọn họ.

Lý Thất Dạ không quan tâm chuyện này, nhẹ nhàng khoát tay, nói ra:

– Có Cố Tôn thì mọi việc của bọn họ làm chỉ uổng công mà thôi.

Khổng Tước Minh Vương cáo từ Lý Thất Dạ.

Sau khi Khổng Tước Minh Vương rời đi, Lý Thất Dạ vẫn ở lại Dư gia, hắn bắt đầu tế luyện binh khí. Trong mấy ngày này, Lý Thất Dạ cũng nghe vài tin tức, cũng biết Long Ngạo Thiên đã phóng lời khiêu chiến hắn.

Đối với việc Long Ngạo Thiên khiêu chiến, Lý Thất Dạ chỉ cười mà thôi, hắn cũng không nóng nảy động thủ, đối với hắn mà nói, hắn muốn xem Phi Tiên Giáo còn có thể tích góp bao nhiêu thực lực.

Đối với Lý Thất Dạ mà nói, Long Ngạo Thiên cũng tốt, Long tổ cũng được, tất cả không phải mục tiêu cuối cùng nhất, mục tiêu cuối cùng của hắn là đám người từng sửa đổi huyết thống Phi Tiên Giáo, đây mới là việc hắn muốn làm.

Lý Thất Dạ rất rõ ràng, tuy năm đó Phi Tiên Giáo không ít người đã sợ tội tự sát, nhưng kẻ chính thức bày ra chuyện này chưa chết, bọn chúng vẫn tính toán ngóc đầu trở lại.

Chỉ sợ đây là nguyên nhân Cố Tôn muốn liên minh với Phi Tiên Giáo, Phi Tiên Giáo nếu như muốn ngóc đầu trở lại, bọn họ nhất định phải có có đồng bọn như Cố Tôn, bởi vì Cố Tôn nắm giữ rất nhiều tin tức, nắm giữ rất nhiều nội tình.

Đối với chuyện này, Lý Thất Dạ chỉ cười cười mà thôi. Cố Tôn cũng tốt, Phi Tiên Giáo cũng được, cuối cùng sẽ tan thành mây khói, đây là lần quét sạch cuối cùng trước khi hắn rời đi.

Lý Thất Dạ ở lại Dư gia, thừa dịp không có việc gì thì tế luyện binh khí, tài liệu binh khí này trân quý không gì sánh kịp.

Thời điểm tại Thiên Linh Giới hắn tiêu diệt Tổ Lục, hắn không chỉ cướp tất cả tồn kho của Tổ Lục, quan trọng hơn hắn nhổ tận gốc ba tổ thụ, ba gốc tổ thụ đã là vật trong tay hắn.

Sau khi ba gốc tổ thụ bị nhổ đi, mất đi đại địa dựa vào, chúng cũng không sống được.

Nhưng tài liệu tổ thụ cực kỳ trân quý, tài liệu này là vật báu vô giá, nếu có đầy đủ thủ đoạn cường đại, luyện chúng thành binh khí sẽ có uy lực to lớn.

Lò lửa không ngừng biến hóa, không ngừng tế luyện, bảo vật biến hóa nhiều lần, hơn nữa màu sắc sáng hơn không ít, dường như nó đã bị luyện hóa sinh ra chất biến.

Đồng thời huyết khí Lý Thất Dạ không ngừng tẩm bổ bảo vật này, được huyết khí bổ sung liên tục, bảo vật trong lò lửa từ từ ra đời, hình như có được sinh mạng, thậm chí có lúc sinh ra ảo giác, giống như bảo vật này sinh ra tiếng tim đập.

Bảo vật này biến hóa đủ loại hình thành, có đủ kiểu dáng huyền diệu.

Bảo vật này dùng tài liệu cực kỳ trân quý, cực kỳ hiếm thấy, thậm chí có thể nói là trên đời vô song. Tài liệu của bảo vật này là rễ chính của ba gốc tổ thụ, còn có các tài liệu tiên quáng khác, trải qua thủ pháp rèn luyện vô song, trải qua Lý Thất Dạ chế tạo nhiều lần, rốt cục bị Lý Thất Dạ luyện thành một kiện bảo vật vô cùng trân quý.

Phanh ——

Rốt cuộc bảo vật cũng luyện thành, nó bay ra khỏi lò lửa, nó muốn bỏ chạy khỏi nơi này, nhưng lập tức bị Lý Thất Dạ bắt lấy.

Bảo vật này có hình dáng như viên châu, bảo vật chỉ lớn như ngón tay cái và ba màu, cả kiện bảo vật như vàng không phỉa vàng, như ngọc cũng không phải ngọc, như gỗ không phải gỗ, cho dù là người kiến thức cao thâm cũng không nhận ra tài liệu luyện chế bảo vật này.

Bảo vật bị ngón tay Lý Thất Dạ kẹp lấy, nó đang chấn động dữ đội, giống như đang muốn thoát khỏi tay Lý Thất Dạ.

Nhìn bảo vật đang chấn động, Lý Thất Dạ cười nói:

– Nếu là ta luyện chế ngươi, vậy ngươi nên thần phục.

Vừa dứt lời, ngón tay Lý Thất Dạ sinh ra pháp tắc quấn quanh, phpas tắc này nhanh chong quân quanh bảo vật, không cho phép bảo vật chống cự.

Sau khi bị lặc ấn pháp tắc quấn quanh, bảo vật
trong tay Lý Thất Dạ rốt cục an tĩnh lại, không giãy dụa nữa, không động đậy được nữa, nó đã thần phục Lý Thất Dạ.

Nhìn thấy bảo châu ba màu này, Lý Thất Dạ cười nói:

– Nếu ngươi có mười tám loại biến hóa, vậy đặt tên ngươi là ’ tổ mộc thập bát bạo ’.

Sau khi đặt tên cho bảo châu này, Lý Thất Dạ cũng mặc kệ nó có đồng ý hay không, hắn thu nó lại. Kể từ đó Lý Thất Dạ có thêm bảo châu tên là “Tổ mộc thập bát bạo”.

Viên bảo châu này là đạo ngoại kỳ binh, nó không giống thiên mệnh chân khí hoặc bảo khí, nó tới một mức độ nào đó cũng không cần dựa vào tu vị tu sĩ mạnh yếu.

Trên thực tế, uy lực mạnh yếu của bảo châu là do nó tự quyết định, bởi vì nó dùng tài liệu tổ thụ luyện chế mà thành, nó có thể quyết định uy lực mạnh yếu của bản thân.

Sau khi thu hồi “Tổ mộc thập bát bạo”, Lý Thất Dạ lấy ra một vật, đây là tấm vải vàng. Sau khi Lý Thất Dạ mở lụa vàng ra trải lên bàn.

Trên vải vàng ngưng tụ một thân ảnh, cũng chính là “Tiểu nha đầu” theo lời Lý Thất Dạ nói, đây là tồn tại rất cổ xưa.

– Này, ngươi là người chết sao? Gọi ngươi lâu thế còn không có phản ứng.

Sau khi thấy Lý Thất Dạ thả mình ra, nữ tử trong vải vàng bất mãn.

– Ngươi đã như thế bao nhiêu năm tháng rồi, vội vàng xao động cái gì. · ngươi cũng không phải người sống, thời gian trôi qua cũng không muốn mạng ngươi.

Lý Thất Dạ thập phần nhàn nhã, vừa cười vừa nói.

Mấy ngày qua nữ tử trong vải vàng vô cùng xao động bất an, Lý Thất Dạ một lòng tế luyện bảo châu, cũng không quan tâm đến nàng.

– Ngươi ——

Nữ tử trong vải vàng tức giận trước thái độ của Lý Thất Dạ, nếu như nàng có thể nhảy ra khỏi vải vàng, nàng tuyệt đối sẽ bóp chết Lý Thất Dạ!

– Ngươi đã bị phong ấn lâu như thế, tâm tính nên bình tĩnh như nước mới đúng, không nóng không vội, tuyên cổ bất động.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Nữ tử hừ một tiếng, nàng rất khó chịu với Lý Thất Dạ, nhưng nàng chỉ có thể sống trong vải vàng, hoàn toàn không thể làm gì Lý Thất Dạ.

– Đây là nơi nào?

Cuối cùng, nữ tử trong vải vàng thu hồi tính tình, nhìn Lý Thất Dạ và hỏi.

– Bắc Uông Dương, là nơi có biển cả mênh mông, chúng ta vẫn ở Nhân Hoàng Giới.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

– Chưa từng nghe qua.

Nữ tử lắc đầu đáp lời.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Ngươi không biết cũng không có gì lạ, thời đại của ngươi còn không có cách gọi Bắc Uông Dương, lại nói ngươi cũng không phải cái gì cũng biết.

– Ngươi cũng không thể cái gì cũng biết.

Nữ tử trong vải vàng khó chịu, hừ lạnh nói một câu.

– Ta thật sự không phải cái gì cũng biết.

Lý Thất Dạ tươi cười, nói:

– Có một ít chuyện ta vẫn biết, giống như thời đại của ngươi có một ít khu vực hẻo lánh ta không biết. Ta chỉ biết là, cửu thiên thập địa có thể hủy diệt, nhưng có rất nhiều thứ vẫn bảo tồn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện