Đế Bá

Tổ Mộc Thập Bát Bạo 2


trước sau

– Ngươi ——

Lý Thất Dạ nói ra lời này, nữ tử lập tức cảnh giác nhìn hắn.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Ngươi không cần cảnh giác, chuyện này vốn không có gì khó suy đoán, lại nói sau khi thời đại cổ xưa chấm dứt, ngươi vẫn còn sống đến bây giờ, thân phận có thể nghĩ.

– Hừ, không khó đoán thì thế nào, cũng không có nghĩa ngươi biết.

Nữ tử trong vải vàng lạnh lùng nói.

– Không được tốt lắm.

Lý Thất Dạ nói ra:

– Tồn tại giống như ngươi, ngươi cũng nên biết, từ xưa tới nay ta thăm dò dòng sông lịch sử, ta biết rõ rất nhiều việc người khác không biết.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn nữ tử trong vải vàng, chậm rãi nói:

– Nói thí dụ như trong kỷ nguyên của ngươi, vũ khí tối chung cực là cái gì? Nó dấu ở nơi nào? Hay hoặc là nói, kỷ nguyên của ngươi lưu lại thứ gì.

– Ta không biết.

Nữ tử trong vải vàng phủ nhận, nói:

– Những thứ xa vời này ta không biết, trong thời đại của ta, ta chỉ là một nhân vật không có ý nghĩa mà thôi.

– Nhân vật không có ý nghĩa?

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

– Thời điểm thiên địa sụp đổ, ngươi nói người có thể còn sống sót sẽ là nhân vật không có ý nghĩa sao? Mặc dù nói ngươi bị người ta nguyền rủa, bị vây khốn trong tấm vải, nhưng ngươi cho tới bây giờ chưa bao giờ là nhân vật không có ý nghĩa.

Đột nhiên nữ tử trầm mặc, nàng không muốn nói thêm cái gì, bởi vì nàng biết rõ nói càng nhiều càng bị Lý Thất Dạ biết càng nhiều.

Người khác có thể không suy đoán ra được, nhưng tồn tại như Lý Thất Dạ thì khác, rất nhiều thứ hắn có thể từ một ít dấu vết đoán ra chân tướng.

– Tốt, chúng ta không nói chuyện nhàm chán này, mấy ngày nay ngươi vội vã muốn gặp ta là có chuyện gì?

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Nữ tử trong vải vàng há miệng muốn nói, nhưng không nói nên lời.

– Yên tâm đi, ta là người có nguyên tắc, cho dù trong Bắc Uông Dương có dấu bảo tàng, ta cũng không độc chiếm, tối đa chỉ làm giao dịch.

Thời điểm nữ tử trong vải vàng trầm mặc, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

– Ngươi, làm sao ngươi biết!

Nữ tử trong vải vàng chấn động, bởi vì đây là bí mật, là bí mật chỉ một ít người trong kỷ nguyên của nàng biết rõ, trong thời đại này chắc chắn không có người biết.

– Đoán mà thôi.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Ta đi nhiều nơi như vậy, ngươi đều không có phản ứng, nhưng khi đi đến nơi này thì ngươi lại vội vàng xao động, điều này nói rõ Bắc Uông Dương có khác biệt, chắc chắn có thứ gì đang kêu gọi ngươi.

– Ngươi ——

Nữ tử trong vải vàng giật mình, nhưng nàng bắt đầu trầm mặc, bởi vì chuyện này quá trọng yếu với nàng, không thể không trầm mặc.

– Thời gian dài dằng dặc như thế, vật có thể bảo tồn đến bây giờ đúng là đồ tốt, thật sự làm người ta thèm muốn.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Nữ tử trầm mặc một lát, lại nói:

– Chúng ta làm giao dịch, ngươi dẫn ta đi, đồ vật bên trong thuộc về ta, trong tương lai ta sẽ đền bù tổn thất cho ngươi.

– Như thế sao?

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

– Nhưng ta chào giá rất cao, cao đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi.

– Ngươi muốn cái gì?

Nữ tử trong vải vàng nói:

– Chỉ cần ngươi ra giá, mọi chuyện đều dễ bàn.

– Không, ngươi nói sai.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

– Nói cho đúng là cái giá của ngươi là gì? Đây mới là việc ngươi bàn với ta, ta là người kén chọn, không phải nói năm ba kiện vật phẩm là đánh động ta.

– Ngươi đừng rao giá trên trời, sử dụng công phu sư tử ngoạm.

Nữ tử trong vải vàng hết sức bất mãn Lý Thất Dạ.

– Ngươi cứ nói đi? Hoặc là nói ngươi cứ rao giá trên trời, nhưng đối với ta mà nói đây chỉ là chuyện giao dịch bình thường, ta có quá nhiều bảo vật rồi, ngươi cảm thấy bảo vật bình thường có thể đánh động ta sao, cho dù bảo vật cấp Tiên Đế ta còn thiếu sao? Cầm đồ vật cao cấp trong kỷ nguyên của ngươi ra nói chuyện đi.

Lý Thất Dạ tùy ý nói.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, nữ tử trong vải vàng lại trầm mặc, trong tình huống như vậy, nàng bàn điều kiện với Lý Thất Dạ, nói thật ra nàng không có ưu thế gì đáng nói, nàng hoàn toàn cần dựa
vào Lý Thất Dạ.

Qua một hồi lâu, nữ tử chậm rãi nói:

– Ngươi muốn chiến đến cuối cùng sao? Không phải muốn giết lên cửu thiên thập địa, quét ngang chúng thần chư đế sao? Nếu như ngươi muốn cười đến cuối cùng, vậy ngươi nhất định phải có tài nguyên khó lường nhất! Nếu không chỉ sợ ngươi sẽ thất bại.

– Ngươi nói sai rồi.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Chiến đến cuối cùng không phải dùng tài nguyên chồng chất mà thành. Trong tận cùng thế giới, tài nguyên gì cũng không dùng được, chúng chỉ tăng thêm chút lực lượng cho ngươi mà thôi, trên thực tế chiến đến cuối cùng, ngươi muốn chiến thắng, cuối cùng vẫn dựa vào bản thân mình.

– Chỉ có bản thân cường đại mới chiến thắng đến cuối cùng.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ trịnh trọng nói.

– Cho dù trong trận chiến cuối cùng không cần dùng tài nguyên chèo chống, nhưng đại đạo dài đằng đẵng cũng cần tài nguyên chống đỡ chứ?

Nữ tử nói:

– Ngươi không có rất nhiều tài ngươi chèo chống, có tư cách gì tranh phong với chúng thần chư đế? Ngươi không có rất nhiều tài nguyên thì làm sao bồi dưỡng quân đoàn của mình, làm sao để người khác đầu nhập và thần phục ngươi? Nếu ngươi đã sống lâu như thế, đạo lý này chắc ngươi cũng rõ ràng.

Nói đến đây, nữ tử trong vải vàng nói:

– Trên cửu thiên, ta có thể giúp ngươi một tay, ủng hộ ngươi một ít việc người khác không giúp được.

– Nếu ngươi biết ta sống lâu, tại sao ngươi biết ta không có tích trữ tài nguyên? Lại nói ta chưa phải chưa từng đi qua trên cửu thiên, ta quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ trên đó đấy.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Nếu như nói ngươi có thể giúp ta một ít việc người khác không thể giúp…

Nói đến đây, Lý Thất Dạ tươi cười rất đậm, nói ra:

– Được, chỉ cần ngươi có thể cho ta cái ta không có, ta không chỉ giúp ngươi, hơn nữa, ta còn có thể giúp ngươi thoát khỏi vải vàng, giúp ngươi quay về hậu thế, cho ngươi có được thân thể của mình.

– Ngươi muốn cái gì!

Thần sắc nữ tử trong vải vàng chấn động, nói.

– Ta muốn cái gì rất đơn giản.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Ngươi cho ta một kiện trong cửu đại thiên bảo. Ta sẽ dốc hết tài nguyên trong tay giúp ngươi thoát khỏi vải vàng, cải tạo thân thể cho ngươi, chỉ cần việc ta đã quyết tâm thì chắc chắn sẽ thành công.

– Đương nhiên, có một ít món trong cửu đại thiên bảo ta không cần, nói thí dụ như Vạn Niệm Hồ, thứ này ngươi cho ta, ta cũng không cần.

Nói đến đây. Lý Thất Dạ cười rất đậm, nói:

– Đương nhiên, có một ít thiên bảo ngươi không thể có được như Trường Sinh Thảo, như Hư Không Môn, những thứ này không phải ngươi có thể nắm giữ.

– Nếu như trong tay ta có cửu đại thiên bảo, cần gì giao dịch với ngươi.

Nữ tử trong vải vàng hừ lạnh, vô cùng căm tức.

– Cho nên mới nói thế gian có thứ làm ta động tâm quá ít, cho dù binh khí đứng đầu trong kỷ nguyên của ngươi, ta cũng có vài món đấy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện