Sau khi đặt vải vàng vào trong bình ngọc, Lý Thất Dạ thu hồi bình ngọc, lại nhìn qua thủy tinh tủy dịch, hắn tươi cười, nói ra:
– Tuy chỉ là phế vật, nhưng không thể bỏ qua, có thể lợi dụng.
Mặc dù nói tất cả tinh hoa trong tủy dịch này đã bị bình ngọc hấp thu
đi, nhưng phải biết rằng Tịnh Thì thủy tinh chính là tiên phẩm tuyệt
thế, thế nhân căn bản không chiếm được loại vật này, càng không cần nói
Tịnh Thì thủy tinh một vạn năm mới chảy ra một giọt thủy tinh tủy dịch,
từ đó có thể thấy thủy tinh tủy dịch trân quý cỡ nào.
Ao nước đầy trước mắt đã bị hấp thu tinh hoa, nước lưu lại với Lý Thất
Dạ chỉ là nước thải, trên thực tế cho dù là “Nước thải” cũng là tiên
thủy vô cùng trân quý trong mắt người đời.
– Ta vừa vặn có một vật cần rửa tạp chất, cần tinh lọc một chút.
Lý Thất Dạ tươi cười mở mệnh cung ra, ném một vật vào ao nước.
Nhất Dương Đằng trong mệnh cung Lý Thất Dạ bay ra ngoài, sau khi nó được Lý Thất Dạ thả ra thì hoan hô thật to.
Thời điểm Nhất Dương Đằng tiến vào trong ao nước kia, nó kích động hưng phấn khó nhịn.
“Nước thải” trong mắt Lý Thất Dạ chính là tiên thủy vô cùng trân quý,
đặc biệt ở phương diện tinh lọc có công hiệu không gì sánh kịp.
Sau khi Nhất Dương Đằng cắm rễ bên trong, lập tức là điên cuồng mà hấp
thu thủy tinh tủy dịch, nó muốn hấp thu toàn bộ ao nước trong thời gian
ngắn.
Toàn thân Nhất Dương Đằng vàng óng, mỗi cành mỗi lá như hoàng kim tạo
thành, trong người Nhất Dương Đằng có xích quang lưu động, Nhất Dương
Đằng sinh ra hỏa diễm cháy hừng hực, dường như hỏa diễm trên người nó có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ trên thế gian.
Nhất Dương Đằng là tiên đằng hi hữu hãn thế, trong người nó uẩn dưỡng
tinh diễm đáng sợ, tinh hỏa này gọi là nhất dương thanh hỏa, tinh hỏa
này có uy lực vô cùng cường đại.
Nhất Dương Đằng lại kết ra một cái hồ lô, hô lô này đã thành thục, thời
điểm này nó chín muồi, nhưng nó vẫn đọng trên Nhất Dương Đằng, vẫn không rơi xuống đất.
Nhất Dương Đằng kết hồ lô này đã thật lâu rồi, nó đã trải qua vô số năm
tháng tẩy lễ, cũng chính bởi vì như thế, trong hồ lô này có thể nghe
được tiếng lôi đình giằng vũ, bởi vì trong hồ lô có uẩn dưỡng lực lượng
cổ xưa.
Mà hồ lô này đã đến thời điểm chín muồi từ rất lâu rồi, nhưng nó vẫn không có rơi xuống đất, bởi vì nó còn chưa đủ hoàn mỹ.
Trên thực tế vì hồ lô này Lý Thất Dạ đã tốn hao không ít tâm tư huyết,
từng đổ vào không ít tiên lộ cam thủy, nhưngLý Thất Dạ cũng tốt, Nhất
Dương Đằng cũng được, đều ký gửi kỳ vọng thật cao vào hồ lô này, cho nên hồ lô vẫn còn chưa được hoàn mỹ, cho nên vẫn không hái nó xuống.
Tư, tư, tư….
Lúc Nhất Dương Đằng không ngừng hấp thu thủy tinh tủy dịch, trong khoảng thời gian ngắn thủy tinh tủy dịch bị hấp thu không còn sót lại chút
nào, lúc này Nhất Dương Đằng mới no bụng ợ một tiếng.
Thời điểm này có tiếng “Bồng” vang lên, cành và lá Nhất Dương Đằng sinh
ra khói xanh, toát ra từng sợi hơi nước, trong khoảng thời gian ngắn hơi nước mờ mịt.
Tinh hỏa màu xanh trên Nhất Dương Đằng không ngừng chập chờn, thì ra
Nhất Dương Đằng dùng tinh hỏa rèn luyện thủy tinh tủy dịch trong người
mình, nó muốn luyện ép ra tinh hoa trong đó.
Cuối cùng nghe được âm thanh “Tư, tư, tư” rất nhỏ, thời điểm nhìn thấy
hồ lô hấp thu tinh hoa, trên hồ lô lập tức phủ đầy hơi nước, hơn nữa hơi nước này từ từ xuyên thấu vào trong hồ lô.
Chỉ qua một lúc đã nghe được âm thanh “Cạch, cạch, cạch” vang lên, chỉ thấy có giọt giọt chảy ra khỏi hồ lô.
Những giọt giọt này có màu đỏ, nhìn kỹ càng giống như cặn bã, giống như cặn bã sau khi tinh luyện hoàng kim.
Đây chính là nguyên nhân hồ lô vẫn không hoàn mỹ, bởi vì hồ lô không đủ
thuần túy, trong hồ lô sinh ra tạp chất, từ đó ảnh hưởng đến chất lượng
của hồ lô.
Mặc dù nói tạp chất trong hồ lô này rất nhỏ, nhưng nó vẫn tạo thành ảnh
hưởng lớn đến hồ lô, nếu loại bỏ toàn bộ tạp chất này ra ngoài, đẳng cấp của hồ lô sẽ tăng lên một cấp bậc.
Cuối
cùng được thủy tinh tủy dịch tinh lọc, tất cả tạp chất trong hồ lô
chảy ra ngoài, sau đó nghe một tiếng “Oanh” vang lên, âm thanh “cách
cách” vang lên, thời điểm này chung quanh hồ lô có tia chớp sinh ra,
thời điểm tia chớp xuất hiện, hồ lô muốn bay lên, tia chớp hóa thành hai cánh.
“Đông” một tiếng thật lớn, âm thanh giống như tiếng tim đập vang lên,
hiện tại hồ lô nghênh đón thời khắc chín muồi hoàn mỹ nhất của mình, nó
muốn thoát khỏi Nhất Dương Đằng bay đi thật xa.
Nhưng có Lý Thất Dạ ở đây, hắn không bao giờ đứng nhìn hồ lô bay đi, chỉ trong thời gian ngắn, Lý Thất Dạ nắm hồ lô trong tay.
Hồ lô sinh ra hào quang lập lòe trong tay Lý Thất Dạ, nhìn hồ lô tỏa ra
hào quang hoàng kim, hơn nữa phát ra âm thanh như lôi âm vang vọng, lôi
âm này vô cùng thanh thúy, thập phần mạnh mẽ hữu lực, dường như trong hồ lô uẩn dưỡng thiên địa hỗn độn, dường như trong hồ lô có một phiến
thiên địa sinh ra.
Nhìn thấy hồ lô màu hoàng kim trong tay, cho dù là người không biết hàng cũng biết nó là đồ tốt khó lường.
– Thứ tốt.
Lý Thất Dạ nhìn qua hồ lô hoàng kim trong tay, nói ra:
– Thật sự là khối ngọc thô chưa mài giũa, ta chắc chắn sẽ tạo hình thật tinh tế, tương lai sẽ đại phóng dị sắc.
Đây là một cái hồ lô vô song trên đời, nếu trải qua luyện hóa rèn luyện, nó chắc chắn sẽ trở thành một kiện bảo vật vô cùng đáng sợ.
Bắc Uông Dương vẫn bình tĩnh, nhưng đây chính là thời khắc bình tĩnh
trước khi cơn bão tiến đến, hào khí bình tĩnh áp lực này làm người ta
hít thở không thông, đặc biệt có một ít đại nhân vật thế hệ trước, bọn
họ là thập phần mẫn cảm ngửi được có đại chiến sắp diễn ra.
Sau khi Lý Thất Dạ đánh bay Long Ngạo Thiên, Bắc Uông Dương rất ít người nào dám thảo luận chuyện này, ít nhất không nhiều người dám quang minh
chính đại thảo luận chuyện này, đa số người chỉ dám thảo luận bí mật mà
thôi.
Mặc dù nói Long Ngạo Thiên bị đệ nhất hung nhân đánh bay, nhưng mọi
người đều biết chỉ cần Phi Tiên Giáo vẫn còn, như vậy nó sẽ là tảng đá
đè lên đầu của mọi người.
Đặc biệt qua mấy ngày này, Phi Tiên Giáo cho càng ngày càng nhiều đệ tử, càng ngày càng nhiều cường giả đi đến Bắc Uông Dương, nhìn thấy từng
chiếc từng chiếc chiến hạm từ trên trời giáng xuống, nhìn thấy từng từng ngọn núi, từng cổ điện xuất hiện trên bầu trời, hào khí cả Bắc Uông
Dương trở nên ngưng trọng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phi Tiên Giáo dường như muốn phái thiên
quân vạn mã đến nơi này, bọn họ điều động quân đoàn, hiển nhiên muốn làm lớn một hồi.
Vào lúc nhiều cường giả Phi Tiên Giáo hàng lâm Bắc Uông Dương thời điểm, tất cả mọi người hiểu bão tố chính thức diễn ra.
Nghĩ đến Phi Tiên Giáo là truyền thừa một môn ngũ đế phát động chiến
tranh tại Bắc Uông Dương, bất kể là môn phái nào, bất kể là truyền thừa
nào cũng phải run rẩy vài lần, một khi chiến hỏa thiêu đốt Bắc Uông
Dương, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, nói không chừng Bắc Uông Dương
sẽ bị cải biến, có khả năng rất nhiều đại giáo truyền thừa tan thành
mây khói trong đại chiến.