Nghe Khổng Tước Minh Vương nói như vậy, rất nhiêu tu sĩ chú ý tình thế
biến hóa đều cảm khái một phen, cũng vô cùng xấu hổ, có cường giả thì
thào nói:
– Ngay cả thành Minh Châu không có liên quan đến lợi ích của mình cũng
dám đứng ra phản kháng Phi Tiên Giáo, nhiều đại giáo cương quốc trong
Bắc Uông Dương vì cái gì không dám đứng ra, tại sao phải để Phi Tiên
Giáo muốn làm gì thì làm trong Bắc Uông Dương chứ?
Nói ra lời này, rất nhiều chưởng môn, hoàng chủ của đại giáo cương quốc
trầm mặc, mặc dù mọi người đều bất mãn với hành vi của Phi Tiên Giáo,
nhưng không ai nguyện ý làm chim đầu đàn đối đầu với Phi Tiên Giáo!
– Minh Vương, tạm mở cửa thành, cho ta vào một chút được chứ?
Diệp Cửu Châu nói với Khổng Tước Minh Vương.
– Diệp Cửu Châu, ngươi nguyện ý làm tay sai cho Phi Tiên Giáo, cũng
không có nghĩa thành Minh Châu cũng nguyện ý làm tay sai Phi Tiên Giáo!
Lúc này có lão tổ thành Minh Châu không hài lòng, lạnh lùng nói:
– Tay sai như ngươi muốn vào thành Minh Châu, không có cửa đâu!
Một ít lão tổ thành Minh Châu đã sớm bất mãn với cách làm của Diệp Cửu
Châu nhất mạch, Diệp Cửu Châu nhất mạch năm lần bảy lượt đoạt quyền,
song phương có thể nói nước lửa không dung!
– Nếu là như thế, vậy đắc tội.
Diệp Cửu Châu cũng không tức giận, cất bước tiến lên, đi đến gần cửa thành.
– Chớ có làm càn.
Một đám lão tổ thành Minh Châu quát lớn một tiếng, nhao nhao ra tay,
nhưng vào lúc này có một tiếng “Oanh” vang thật lớn, Diệp Cửu Châu hất
áo choàng lên, phong bạo đáng sợ cuốn bay những lão tổ này.
Một tiếng “Phanh” xuất hiện, Diệp Cửu Châu ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tư
thái bá đạo tiến vào thành Minh Châu, sắp đi vào chủ phủ thành Minh
Châu.
Bản thân Diệp Cửu Châu hắn la Truyền Kỳ Thần Hoàng, thực lực của hắn
mạnh không hợp thói thường, các lão tổ bình thường không phải đối thủ
của hắn..
– Diệp lão tổ, dừng lại.
Thời điểm Diệp Cửu Châu muốn bước vào chủ phủ, Khổng Tước Minh Vương
xuất hiện bên ngoài chủ phủ, thần sắc của nàng ngưng trọng, chậm rãi nói ra.
– Minh Vương, ta ôm thành ý đến nơi này, muốn bàn việc với Minh Vương.
Diệp Cửu Châu cũng không có ra tay, thập phần thành khẩn nói:
– Ta hy vọng việc này có phương pháp giải quyết thứ hai, thành Minh Châu không cần phải đối địch với Phi Tiên Giáo! Ta cũng không hy vọng châm
lửa đốt thành Minh Châu!
– Diệp lão tổ muốn giải quyết cũng không khó.
Khổng Tước Minh Vương chậm rãi nói ra:
– Bảo Phi Tiên Giáo lập tức lui binh, người Yêu tộc, quái vật biển rời
khỏi thành Minh Châu, Phi Tiên Giáo muốn làm gì cũng được. Nhưng chỉ cần bọn họ còn ở trong thành Minh Châu, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt
buộc thành Minh Châu thỏa hiệp!
Diệp Cửu Châu thành khẩn nói:
– Minh Vương, ngươi đã biết chuyện của Phi Tiên Giáo, không phải do một mình ta có thể làm chủ.
– Ta cũng bất lực.
Khổng Tước Minh Vương lắc đầu, nói ra:
– Phi Tiên Giáo hoặc là lui binh, hoặc là khai chiến, không có gì cần nói nhiều.
Diệp Cửu Châu hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
– Minh Vương, nếu ta đã tiến vào thành Minh Châu, ta sẽ vạch tội Minh Vương, tạm thời tước quyền lực Minh Vương thành chủ.
– Diệp lão tổ muốn cưỡng ép đoạt quyền sao?
Khổng Tước Minh Vương nhíu mày, lạnh lùng nói một câu.
– Nếu Minh Vương hiểu lầm như thế, ta cũng không cách nào, có đắc tội, kính xin Minh Vương thứ lỗi.
Diệp Cửu Châu thần thái trịnh trọng, tiến vào trong chủ phủ.
Nhưng Diệp Cửu Châu bước vào chủ phủ, hắn lại chậm rãi lui ra, thời
điểm này trong chủ phủ có một cô gái đi ra, cô gái này tao nhã tuyệt
thế, nàng chính là thành chủ Trấn Thiên Hải thành Tử Thúy Ngưng!
– Thành chủ!
Nhìn thấy Tử Thúy Ngưng, Diệp Cửu Châu khom người, thần sắc không mất đi cung kính.
– Diệp lão, quy tắc chính là quy tắc, kết cấu chính là kết cấu.
Tử Thúy Ngưng chậm rãi nói ra:
– Diệp lão có lẽ nên hiểu, đoạt quyền hành của thành Minh Châu không phải một câu của Diệp lão tổ nói là tính toán.
– Thành chủ, ta cũng vì tốt cho thành Minh Châu mà thôi.
Diệp Cửu Châu khom người thật sâu, không có ý thỏa hiệp.
Tử Thúy Ngưng lắc đầu nói ra:
– Diệp lão, ngươi bây giờ nắm giữ quyền hành Trấn Thiên Hải thành, có
thể sửa đổi rất nhiều thứ, nhưng không nên quên tổ huấn, thành Minh Châu là thành Minh Châu, Trấn Thiên Hải thành là Trấn Thiên Hải thành! Diệp
lão muốn đoạt
quyền hành thành Minh Châu, vậy cầm pháp chỉ đến, có người khắp nơi đồng ý, do ta ký tên. Diệp lão muốn thay người, vậy làm theo
trình tự đi.
– Thành chủ, ngươi cũng phải hiểu, không phải ta đang đoạt quyền thành
Minh Châu, nhưng việc này Phi Tiên Giáo tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Diệp Cửu Châu trầm ngâm, nói ra:
– Ta chỉ đang làm kế hoãn binh, ta cũng hy vọng thành Minh Châu bình an vô sự.
– Khai chiến Phi Tiên Giáo là hành vi không khôn ngoan.
Cuối cùng, Diệp Cửu Châu bổ sung một câu.
Tử Thúy Ngưng nhìn qua Diệp Cửu Châu, chậm rãi nói ra:
– Diệp lão nhận thức vì cái gì mới là sáng suốt? Dẫn sói vào nhà sao?
Trong nội tâm Diệp lão càng rõ ràng, dẫn Phi Tiên Giáo vào Bắc Uông
Dương, đây là bắt đầu của tai nạn, một khi Phi Tiên Giáo cắm rễ trong
Bắc Uông Dương, chắc chắn sẽ lay động căn cơ Trấn Thiên Hải thành!
Diệp Cửu Châu há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thở dài mà thôi.
– Nếu như Diệp lão thiệt tình muốn bàn, vậy cùng đi, bảo Cố Tôn tự mình đến đây.
Cuối cùng Tử Thúy Ngưng trịnh trọng nói:
– Diệp lão lòng dạ biết rõ, việc này bắt nguồn từ Cố Tôn, cũng nên do Cố Tôn đứng ra dẹp loạn! Ta mặc kệ trong đó có ân oán gì, nhưng, Cố Tôn
dẫn Phi Tiên Giáo đến, Cố Tôn nên phụ trách việc này.
Diệp Cửu Châu nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Thành chủ, ta cũng không rõ ràng hành tung của sư tôn, lão nhân gia
nhàn vân dã hạc, bồng bềnh bất định, ta cũng không cách nào tìm được lão nhân gia ông ta.
– Nếu là như thế, như thế không dễ bàn.
Tử Thúy Ngưng lạnh lùng nói:
– Phi Tiên Giáo sắp tới, nếu bọn chúng phải tới, thành Minh Châu cũng không phải nơi người ta có thể tùy ý làm gì thì làm.
Diệp Cửu Châu trầm ngâm thoáng một phát, sau đó từ từ nói:
– Thành chủ, Phi Tiên Giáo lần này không phải chuyện đùa, Phi Tiên Giáo
đến đây gây chiến, hơn nữa không chỉ có nhân vật như Long tổ ra tay,
chắc chắn sẽ có người mạnh hơn ra tay. Một khi Phi Tiên Giáo dốc toàn bộ lực lượng, cho dù thành Minh Châu mạnh hơn nữa cũng phải tan thành mây
khói.
– Nên đến, cuối cùng vẫn phải đến!
Tử Thúy Ngưng từ từ nói:
– Cho dù có kết cục như thế nào, thành Minh Châu cũng phải đối mặt với vận mệnh của mình.
– Chỉ vì mấy Yêu tộc, quái vật biển, thành chủ lại bồi táng cả thành
Minh Châu có đáng giá không? Sẽ dẫn đến sanh linh đồ thán đấy.
Diệp Cửu Châu nói ra.
Tử Thúy Ngưng nhìn chằm chằm vào Diệp Cửu Châu, sau đó lạnh lùng nói:
– Diệp lão, ta và ngươi lòng dạ biết rõ, hoàn toàn không có nhiều quan
hệ tới mấy Yêu tộc, quái vật biển kia, chúng chỉ là cái cớ mà thôi. Cho
dù không có đám Yêu tộc, quái vật biển này, cũng sẽ có cái cớ khác…