Huyết khí điên cuồng địa
bạo phát, nháy mắt vượt qua các không gian. Võ Phượng Ảnh ngự thương mà
đi, nàng không tin mình không đuổi kịp Lý Thất Dạ được.
Cảnh tượng rất quái dị. Lý Thất Dạ cũng tốt, Võ Phượng Ảnh cũng thế, hai người dường như không nhúc nhích, như đứng yên tại chỗ, chỉ thấy Võ
Phượng Ảnh gầm rống liên hồi.
Người không rõ đầu đuôi thấy cảnh này sẽ cho rằng có một người bị điên,
chỉ cường giả mới nhìn thấu ảo diệu bên trong. Tuy hai người nhìn hư
không nhúc nhích một bước nào thật ra trong tích tắc bọn họ liên tục
vượt qua các không gian thứ nguyên, kẻ yếu không nhìn ra ảo diệu trong
đó được.
Võ Phượng Ảnh lại một lần nữa vượt qua không gian, nhưng vẫn bị Lý Thất
Dạ ngăn cách các không gian. Tốc độ của Võ Phượng Ảnh mau đến mấy vẫn
không đuổi kịp Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đứng bên ngoài các không gian thứ nguyên, hắn lắc đầu nói:
– Dù nàng có dốc hết sức ra cũng không đụng vào một sợi lông của ta
được. Nếu nàng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thì hãy ngoan ngoãn về nhà uống sửa đi, có chút tài đó đừng chạy ra ngoài diễu võ dương oai.
Nắm giữ Không Thư nên Lý Thất Dạ khống chế không gian dễ như chơi, nháy mắt vượt qua các không gian thứ nguyên dễ như húp cháo.
Võ Phượng Ảnh không còn hình tượng thục nữ:
– Bà nội ngươi!
Dĩ nhiên Võ Phượng Ảnh chưa bao giờ là thụ nữ, nàng hét to:
– Tiểu tử thối, chỉ lo chạy thì hay ho gì? Có giỏi thì đừng trốn, mặt đối mặt làm một trận với bản cô nương!
Võ Phượng Ảnh nói câu đó cực kỳ mập mờ, khiến người nghĩ vẩn vơ.
Lý Thất Dạ không đùa giỡn Võ Phượng Ảnh, hắn cười lắc đầu nói:
– Ta vốn giỏi, vẫn luôn đứng yên tại đây sao bảo là trốn? Nàng không
đuổi kịp ta chứng minh nàng quá yếu, không bắt kịp ta thì nói gì đến
đánh ngay mặt?
Võ Phượng Ảnh tức giận mặt đỏ rực:
– Ngươi . . . !
Võ Phượng Ảnh đang định xốc nóc nhưng cuối cùng hít sâu, tâm tình bình tĩnh lại.
Ong ong ong ong ong!
Trong mắt Võ Phượng Ảnh chợt bắn ra ánh sáng lạnh, từng tia sáng lạnh
cực kỳ sắc bén, chói lòa. Các lũ ánh sáng lạnh như thực chất đâm đau
người.
Trong khoảnh khắc đó đôi mắt Võ Phượng Ảnh nhì nLý Thất Dạ chằm chằm như muốn tìm ra sơ hở của hắn.
Vù vù vù vù vù!
Chớp mắt Võ Phượng Ảnh ra tay, lần này tốc độ không quá nhanh. Võ Phượng Ảnh chậm rãi giơ Long thương lên, dường như Long thương nặng ức vạn
cân.
Nhưng khi Võ Phượng Ảnh nâng ức vạn cân Long thương lên thì toàn không
gian trở nên nặng nề. Võ Phượng Ảnh không đè nát không gian nhưng không
gian cực kỳ nặng nề, không khí trầm trọng, khiến người khó thở.
Khoảnh khắc Long thương cuốn lấy không gian thì sóng không gian dao
động, như thể không gian biến sềnh sệch trong Long thương, khiến người
nửa bước khó, trong không gian dính đặc này đừng nói nhảy, nhấc chân còn khó khăn.
– Nàng không quá ngốc.
Lý Thất Dạ đứng trong không gian thứ nguyên, mỉm cười nói:
– Nàng đã hiểu trấn áp và háo lỏng không gian, có thể giam cầm chủ không gian, ít ra khiến ta không cách nào vượt qua thứ không gian, nàng xcem
như thông suốt.
Lý Thất Dạ chưa nói hết câu Võ Phượng Ảnh đã đâm thương ra:
– Phá!
Trong khoảnh khắc thương cả Võ Phượng Ảnh nhanh đến tột đỉnh đâm vào cổ họng Lý Thất Dạ.
Bùm!
Giây phút thương đâm vào cổ họng Lý Thất Dạ mứi nghe tiếng không gian tan nát, thương này quá nhanh.
Thương như thế đâm tới, Đạo Thiên chí tôn mạnh mấy cũng run sợ. Thương
mạnh mẽ có thể tùy thời đâm xuyên yết hầu của bất cứ cường giả.
Rõ ràng thương này không phải đâm vào cổ mình nhưng mọi người cảm giác
yết hầu lạnh lẽo, cảm giác đau nhói. Đám người rùng mình, thương quá
khủng bố.
Nhưng thương đó vẫn không thể đâm xuyên cổ họng Lý Thất Dạ, như có bàn
tay vô hình chặn lại thương làm nó không thể tiến lên. Trước ý chí vô
thượng của Lý Thất Dạ thì Long thương không cách nào xuyên thủng phòng
ngự.
Bùm!
Dường như là bàn tay vô hình búng ngón tay.
Đinh!
Long thương trong tay Võ Phượng Ảnh bị búng bật ra, Võ Phượng Ảnh bị chấn liên tục lùi vài bước.
Lý Thất Dạ không khống chế không gian nữa, khi nghiêm túc,
chỉ bằng vào ý chí vô thượng là có thể trấn áp Võ Phượng Ảnh.
Tuy bị chấn liên tục thụt lùi nhưng Võ Phượng Ảnh không sợ chút nào, có
thể nói nàng càng chiến càng dũng, mắt bùng cháy tia sáng, nàng cực kỳ
hiếu chiến.
– Tiểu tử thối, tới đây đi, chúng ta đại chiến một trận!
Một mỹ nữ tuyệt thế hiếu chiến mà hung mãnh, đúng là quái thân, cực kỳ hiếm thấy.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Thú vị.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Nhưng nàng rất không biết trời cao đất rộng, hôm nay ta sẽ cho nàng
kiến thức vô địch thật sự. Chuẩn bị chưa? Đừng dể lại bóng ma không thể
xóa nhòa trong lòng đến cuối đời.
Võ Phượng Ảnh bá khí hừ lạnh một tiếng:
– Có bản lĩnh gì cứ lấy ra đi, bản cô nương mà sợ ngươi thì sẽ là chó con!
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười tươi:
– Đừng để sợ ướt quần, không thì uy danh Long thành các ngươi sẽ mất hết.
– Bà nội ngươi!
Võ Phượng Ảnh rốt cuộc vẫn là nữ hài tử, bị đạp trúng đuôi chửi um lên:
– Bà nội ngươi mới ướt quần!
Lý Thất Dạ không để bụng lời Võ Phượng Ảnh mắng, cười cười:
– Bắt đầu.
Ngoài miệng Võ Phượng Ảnh dữ dằn nhưng nàng không phải người khinh địch, ngu xuẩn không biết gì. Thoáng chốc tiếng rồng ngâm không dứt bên tai,
Long thương trong tay hóa thành chân long khoanh tròn bên cạnh Võ Phượng Ảnh, tư thế phòng ngự bảo vệ nàng.
Võ Phượng Ảnh sẵn sàng đón chờ Lý Thất Dạ ra tay.
Mọi người nín thở nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, rất muốn xem nam nhân cực kỳ tà môn này có thủ đoạn kinh thiên gì.
Chính Võ Phượng Ảnh cũng hơi mong chờ, nàng cũng muốn nhìn xem Lý Thất Dạ có thủ đoạn kinh thiên gì.
Rào rào! Rào rào! Rào rào!
Tiếng xương cốt vang lên, trong khoảnh khắc này xảy ra chuyện cực kỳ quỷ dị.
Nơi này có vô số xương cốt, trong tầm mắt toàn là xương trắng. Lý Thất Dạ động ý niệm, các khúc xương bay ra từ những bộ xương.
Chỉ lấy một khúc xương trong mỗi bộ xương. Trong núi xương biển xương có xương giao long dài trăm dặm, xương hung vượn to như núi, xương chim
quý kỳ lạ, nhưng Lý Thất Dạ chỉ lấy một khúc xương trong mỗi bộ xương.
Ví dụ lấy xương long tích trong xương giao long, xương đỉnh đầu của xương cự vượn, xương móng vuốt trong xương chim lạ.
Núi xương biển xương, vô số khúc xương, lúc còn sống những bộ xương này
là tồn tại cường đại không gì sánh bằng nhưng trong năm rộng tháng dài
xương đã mất đi thần tính.
Đám người không biết Lý Thất Dạ lấy từng khúc xương khi còn sống là chân cốt của những sinh linh. Ví dụ xương sống của giao long, xương đỉnh đầu của cự vượn, xương vuốt nhọn của chim lạ, toàn là chân cốt độc nhất vô
nhị lúc chúng nó còn sống. Chúng nó toàn là sinh linh không thuộc về kỷ
nguyên này, chúng nó có chân cốt độc nhất vô nhị trong kỷ nguyên của
chúng.
Nhưng những chân cốt chìm trong thời gian quá lâu, đã mết đi tính chân thần mạnh nhất, hiện tại chỉ là xương vô dụng.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Từng tiếng xương lắp ráp vang lên, các khúc xương rút ra từ bộ xương tự nhảy ra, tốc độ lắp ráp siêu nhanh.
Nhìn vô số xương trắng lắp ráp nhanh kinh khủng, đám người xoe tròn mắt
nhìn. Cảnh tượng này rất quái dị, siêu khủng bố, có người rùng mình rợn
tóc gáy.