Mọi người mắt tròn mắt dẹt xem, không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì.
Trong thời gian ngắn những khúc xương lắp ráp thành công. Lúc này trên
bầu trời xuất hiện một thanh kiếm xương trắng siêu to, là thanh bạch cốt chi kiếm lớn nhất mọi người từng thấy trong đời, thanh kiếm lắp ráp từ
xương trắng.
Bùm!
Lý Thất Dạ động ý niệm, bạch cốt chi kiếm bốc cháy, là chân hỏa vô cùng
cổ xưa đốt cháy. Chân hỏa thiêu đốt nguyên bạch cốt chi kiếm, muốn luyện hóa nó.
Keng!
Khi chân hỏa cổ xưa đốt xong bạch cốt chi kiếm lại xuất hiện trước mắt
mọi người, thanh kiếm rút nhỏ rất nhiều, ít nhất là bản thu nhỏ của cự
kiếm vừa rồi.
Nhưng bạch cốt chi kiếm đã là thanh trường kiếm hoàn chỉnh, không nhìn ra nó do các khúc xương lắp ráp nữa.
Lúc này bạch cốt chi kiếm không toát ra khí thế kinh thiên mà chỉ có ánh sáng âm u.
– Phụt!
Khi bạch cốt chi kiếm tỏa ánh sáng mờ tối, người đạo hạnh cạn trông thấy ánh sáng liền phun vòi máu như thể trái tim bị đâm thủng.
Không chỉ người đạo hạnh ít bị ảnh hưởng, dù là cao thủ cường giả cũng
không tránh khỏi. Mọi người cảm thấy trái tim đau nhức như thể tim bị
đâm xuyên.
Trong phút chốc mọi người biến sắc mặt, thụt lùi cách thật xa.
– Nguy rồi, đây là hung khí!
Mãi khi lùi xa thật xa, mọi người rợn tóc gáy nhìn thanh bạch cốt chi
kiếm. Mọi người hiểu rằng bạch cốt chi kiếm còn chưa vận sức, nó chỉ mới tỏa ánh sáng tối âm u.
Nhưng ánh sáng âm u đó đã có thể đâm thủng tim người, đạo hạnh cạn bị trọng thương ngay, cao thủ cường giả cũng bị thương nhẹ.
Thử nghĩ nếu bạch cốt chi kiếm bộc phát thì khủng bố biết bao.
Nhìn thanh bạch cốt chi kiếm này, có người nổi da gà:
– Đây là binh khí gì? Chẳng lẽ là thương thiên binh thư sao?
Dù mọi người đã lùi rất xa nhưng vẫn rùng mình khi nhìn ánh sáng âm u từ bạch cốt chi kiếm.
Người đó nói xong cảm thấy không đúng, thanh bạch cốt chi kiếm rõ ràng
lắp ráp từ các khúc xương thì sao là thương thiên binh thư được.
Mọi người không hiểu vì sao dùng các khúc xương vo dụng lắp ráp thành
bạch cốt chi kiếm lại khủng bố như thế, đây là điều không thể nào!
Võ Phượng Ảnh là người biết hàng, nàng từng thấy đạo binh Đại Đế, thậm
chí từng xem binh khí phạt thiên. Khi Võ Phượng Ảnh nhìn thanh bạch cốt
chi kiếm thì nàng nổi da gà.
Võ Phượng Ảnh không nhìn ra thanh bạch cốt chi kiếm là binh khí gì nhưng trực giác nói cho nàng thanh kiếm này khủng khiếp hơn những binh khí
nàng thấy trong đời.
Võ Phượng Ảnh quát:
– Giết!
Khoảnh khắc Long thương xông tới, một kích nát vì sao đâm hướng Lý Thất Dạ, một thương tuyệt sát.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai như bầu trời nổ sao băng, vô số thương ảnh kéo
vệt thương quang dài, mỗi một thương đều trí mạng đâm thẳng hướng Lý
Thất Dạ, muốn đâm hắn thủng lỗ chỗ.
Nháy mắt Long thương cuồng bạo, mỗi một thương kèm thương kình cực mạnh, sắc bén không thể đỡ. Mỗi thương đều có thể đâm thủng mặt đất, lật biển cả.
Đinh!
Một kích có thể đâm trời nhưng bị chặn lại thật dễ dàng, bạch cốt chi kiếm thoải mái ngăn cản thương của Võ Phượng Ảnh.
Một thương kích bạo trời của Võ Phượng Ảnh dù là Thiên Đạo chí tôn nhìn
thấy cũng xanh mặt, cầm đạo binh Đại Đế trong tay cũng không dám nói sẽ
đỡ được thương kích bạo trời. Thế nhưng bạch cốt chi kiếm dễ dàng ngăn
chặn.
Tay Lý Thất Dạ cầm bạch cốt chi kiếm, thở dài chậm rãi nói:
– Trọng khí kỷ nguyên.
Ong ong ong ong ong!
Bạch cốt chi kiếm rung nhẹ.
Ầm!
Bạch cốt chi kiếm chỉ rung một cái thì Võ Phượng Ảnh và cây thương bị đánh bay văng ra mấy ngàn dặm.
Khi Võ Phượng Ảnh đứng vững, khóe môi nàng chảy máu. Bạch cốt chi kiếm chỉ rung nhẹ đã làm Võ Phượng Ảnh bị thương.
Mọi người hút ngụm khí lạnh nhìn, thầm nghĩ so với Võ Phượng Ảnh thì bọn họ kém xa. Dù là chí tôn cảnh giới Đạo Thiên cũng không dám mạnh miệng
nói mình mạnh hơn Võ Phượng Ảnh.
Giờ bạch cốt chi kiếm chỉ rung nhẹ đã dánh bay Võ Phượng Ảnh, đánh nàng
bị thương. Không phải Lý Thất Dạ mạnh cỡ nào mà vì bạch cốt chi kiếm quá khủng bố.
–
Nàng không phải đối thủ của ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Đừng nói cướp báu vật của ta, e rằng ta chém kiếm xuống nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn, hiện tại cúi đầu nhận thua còn kịp.
– Bà nội ngươi!
Võ Phượng Ảnh không phục, chửi tục:
– Có giỏi thì nhào vô, bản cô nương sợ ngươi là chó con!
Nha đầu này không chỉ hung mãnh bá khí còn rất cứng đầu, không chịu thua.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Bằng vào đạo hạnh của nàng có thể miễn cưỡng làm nha đầu ấm giường cho ta, cô nương không chút dịu dàng khiến người thiếu hứng thú.
Những người có mặt không biết nên nói cái gì, Võ Phượng Ảnh là chủ nhân
Long thành, người truyền thừa một môn bốn đế mà Lý Thất Dạ xem nàng là
nha đầu ấm giường, và chỉ miễn cưỡng nhận. Lời này quá kiêu ngạo, rất bá khí.
– Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh kia!
Võ Phượng Ảnh bá khí nói:
– Ngươi đánh bại bản cô nương thì bản cô nương sẽ làm nha đầu ấm giường cho ngươi!
Võ Phượng Ảnh rất hung hãn, nói câu đó không hề xấu hổ ngượng nghịu, bản sắc nữ hán tử rõ rệt.
Võ Phượng Ảnh thốt câu đó khiến rất nhiều người líu lưỡi. Làm một nữ
nhân, bá khí của Võ Phượng Ảnh khiến bao nhiêu nam nhân phải xấu hổ.
– Không hứng thú.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Nhưng nên dạy cho nàng bài học, khiến nàng biết trời cao bao nhiêu, đất dày cỡ nào, Long thương trong tay nàng sẽ khó giữ.
Võ Phượng Ảnh quát:
– Giết!
Chân long ngâm nga:
– Grao!
Trong phút chốc huyết khí toàn thân Võ Phượng Ảnh rót vào Long thương, nàng biến mất, một con chân long nhảy lên.
Là chân long thật sự, hơi thở chân long ập đến làm đám người lòng run rẩy, sợ hãi. Chân long nhảy vọt lên không phải ảo giác.
Có lão nhân hiểu uy lực chiêu này thì thào:
– Đây là hoàn toàn kích phát thần tính của Long thương, một thương đó như một kích chung cực của đạo binh Đại Đế!
Lúc này chân long nhảy lên đánh ra một chiêu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bầu trời nát, chỉ vũ trụ rộng lớn mới đủ không gian cho chân long nhảy
vọt, khi nó bay lên cao đánh nát vì sao, một chiêu lao vào Lý Thất Dạ.
Trong chiêu đó có công có thủ. Trong thủ có công, có thể nói là chiêu
hoàn mỹ đầy đủ công thủ, khó tìm ra sơ hở.
Nhưng đối diện một chiêu có thể nói là hoàn mỹ, Lý Thất Dạ không thèm tìm ra điểm yếu của nó, tay vung bạch cốt chi kiếm.
Đinh!
Tay vung nhát kiếm, vạn cổ đồ diệt, dù là dòng sông thời gian cũng thành tro trước nhát kiếm này.
Không gì đỡ nổi, không có gì có thể tồn tại trước nhát kiếm. Một kiếm
hủy thiên diệt địa, kiếm này không có chiêu thức biến đổi gì, đơn giản
là lực lượng của bạch cốt chi kiếm.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, kiếm chém vào chân long. Tất cả tan nát, ánh
sáng băng diệt chói lòa, lực lượng trùng kích nháy mắt phá hủy nguyên
không gian, lấp lánh vỡ vụn, thành mây khói.
Chân long rền rĩ, nguyên chân long vụn vỡ, thanh âm chân long rên vang vọng thiên địa.
Rầm!
Khi chân long rền rỉ, vỡ vụn, hình nhả như tạm dừng. Võ Phượng Ảnh bị
đánh bay, Long thương vỡ nát trong tay nàng, vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ. Tất cả mảnh nhỏ theo Võ Phượng Ảnh văng ra bay tứ tán.