Võ Phượng Ảnh bị đánh bay phun ra búng máu:
– Phụt!
Máu nhuộm đỏ bầu trời, cực kỳ tiên diễm.
Nhìn cảnh đó mọi người sợ hãi, người đứng xa xem đã cách thật xa nhưng
nhát kiếm tùy tiện chém ra vẫn khiến nhiều tu sĩ té dưới đất, bị lực
lượng khủng bố trấn áp.
Cao thủ cường giả hút ngụm khí lạnh, người rét run. Mọi người thụt lùi
cách xa hơn nữa, bạch cốt chi kiếm quá khủng bố với bọn họ.
Nên biết Long thương của Võ Phượng Ảnh ra từ tay Tàm Long Tiên Đế, còn
tế luyện từ sống lưng một con chân long đại thành, có thể tưởng tượng uy lực Long thương mạnh cỡ nào.
Nhưng thanh Long thương bị bạch cốt chi kiếm tùy tiện chém một nhát đã
vỡ thành trăm ngàn mảnh. Long thương không chịu nổi một kích trước bạch
cốt chi kiếm.
Lý Thất Dạ nhìn bạch cốt chi kiếm trong tay, cảm thán rằng:
– Vạn cổ chân cốt, đúng như truyền thuyết, tiếc rằng không ở trong tay ta.
Vạn cổ chân cốt, nói ra tên này không ai biết, nhưng nó còn có cách gọi khác là trọng khí kỷ nguyên.
Nhưng dù là vạn cổ chân cốt hay trọng khí kỷ nguyên thì chưa từng có ai
nghe đến cái tên đó, không tới đẳng cấp kia thì không biết đó là thứ gì.
Đương nhiên bạch cốt chi kiếm trong tay Lý Thất Dạ không phải vạn cổ
chân cốt hay trọng khí kỷ nguyên gì, nó chỉ được hắn dùng ý chí vô
thượng sáng tạo ra.
Vạn cổ chân cốt là lấy một cây chân cốt của vô số sinh linh trong một kỷ nguyên tế luyện thành cốt kiếm.
Lý Thất Dạ dùng Niệm Thư một niệm tạo vật, hắn lấy một cây chân cố của
vô số bộ xương, dùng ý chí vô thượng bắt chước vạn cổ chân cốt, thử đúc
ra thứ phỏng theo vạn cổ chân cốt.
Dĩ nhiên chính xác ra thanh bạch cốt chi kiếm của Lý Thất Dạ không tính là bản sao, nó chỉ được ý niệm vô thượng mô phỏng.
Nhưng dù chỉ là phỏng theo thì uy lực của nó cực kỳ dọa người, bởi vì
thanh kiếm vạn cổ chân cốt là trọng khí kỷ nguyên, binh khí siêu khủng
bố.
Cộp cộp cộp!
Võ Phượng Ảnh khó khăn bò dậy, bị thương nặng làm nàng hết sức chật vật, vết máu loang lổ nhiễm đỏ áo giáp.
Võ Phượng Ảnh bò dậy, chân mềm nhũn, mặt trắng bệch. Lý Thất Dạ tùy tay
chém một nhát khiến Võ Phượng Ảnh tổn hại nặng, vết thương không nhẹ,
nếu không nàng đã nhảy nhót như thường.
Lý Thất Dạ hờ hững liếc Võ Phượng Ảnh:
– Nàng thua.
Với Lý Thất Dạ thì đánh bại Võ Phượng Ảnh chẳng đáng khoe, hắn cầm vạn
cổ chân cốt, ai xem đều run, dù chỉ là thanh vạn cổ chân cốt bản sao vẫn khủng bố vô biên.
Đám người đứng xa xem nghe câu nói nhẹ nhàng của Lý Thất Dạ đều thót
tim, tu sĩ quỳ dưới đất thì không đứng lên nổi. Mọi người kinh sợ nhìn
thanh bạch cốt chi kiếm trong tay Lý Thất Dạ, mặc kệ ngươi là tồn tại
thế nào đều run sợ trước nó.
Không ai biết thanh bạch cốt chi kiếm có lai lịch gì, thần thông gì, nhưng nó phát ra khí thế khiến người nhũn chân.
Võ Phượng Ảnh quát:
– Đệt, miễn ta còn mạng sống là còn có thể chiến!
Lúc này hình tượng Võ Phượng Ảnh lôi thôi nhưng khí thế ngút trời, tràn
đầy bá khí, không chút sợ hãi, vẫn rất hung hãn. Võ Phượng Ảnh như mãnh
hổ xuống núi, dù máu phun tại chỗ thì nàng vẫn chiến tiếp, con người
nàng tuyệt đối không lùi bước.
Tề Lâm Đế Nữ nói với Võ Phượng Ảnh:
– Chủ Long thành, rút lui lúc này vẫn còn cơ hội!
Tề Lâm Đế Nữ thầm lo cho Võ Phượng Ảnh.
Tề Lâm Đế Nữ biết dù Võ Phượng Ảnh có bản lĩnh ghê gớm cỡ nào, thủ đoạn
nghịch thiên đến đâu nhưng không nhảy ra lòng bàn tay Lý Thất Dạ được.
Cho dù Võ Phượng Ảnh đã là chịu tải Thiên Mệnh cũng không đánh lại Lý
Thất Dạ.
Lỡ Lý Thất Dạ động sát tâm thì Võ Phượng Ảnh có nhiều thủ đoạn, thần thông hơn nữa cũng vô ích, sẽ bị giết,lúc đó mất mạng.
Tề Lâm Đế gia và Long thành thường xuyên qua lại, Tề Lâm Đế Nữ và Võ
Phượng Ảnh quen biết nhau, nàng không muốn thấy Võ Phượng Ảnh chết nên
lên tiếng khuyên bảo.
– Lại chiến!
Võ Phượng Ảnh là một nữ nhân rất háo cường,
cực kỳ bá khí, nàng tuyệt
đối không chịu thua. Võ Phượng Ảnh hú dài, lại bay lên cao, khí thế ngút trời, tràn đầy bá khí.
Tề Lâm Đế Nữ mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng buông tiếng thở dài. Võ
Phượng Ảnh cứng đầu dòi chiến, Tề Lâm Đế Nữ khuyên cũng vô dụng, muôn
ngàn lời không nói nên câu.
– Xem ra nàng không chết tâm.
Lý Thất Dạ chậm rãi lắc lắc đầu, nói:
– Cũng được, có thủ đoạn gì cứ lấy ra đi.
Võ Phượng Ảnh miệng phun chân ngôn, tay kết pháp ấn:
– Mở!
Trong phút chốc lực lượng thiên địa vạn giới tụ tập lại, Võ Phượng Ảnh mượn toàn bộ lực lượng trong thiên địa.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, bầu trời tối sầm, dường như có một thần ma vô cùng cổ xưa bò lên từ sâu trong cửu u đại địa.
Khi bầu trời tối xuống, ma khí vô cùng khủng khiếp tàn phá thiên địa,
lực lượng khủng bố trấn áp không gian. Dường như có thần ma ngủ say ức
vạn năm đột nhiên thức tỉnh, khi nó tỉnh dậy là quân lâm nhất hạ, chưởng chấp Càn Khôn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ đì đùng, vị trí Võ Phượng Ảnh đứng hình thành bão tố
siêu đáng sợ. Vòi rổng tàn phá dữ dội quanh Võ Phượng Ảnh.
Xoẹt xoẹt đùng đùng!
Các tia chớp cực kỳ thô to giáng xuống.
Khoảnh khắc này Võ Phượng Ảnh nhưỡng thành tai nạn, lúc tai nạn siêu
kinh khủng xuất hiện như muốn quét hết cửu thiên thập địa, xé xác bất cứ thứ gì cản đường nó đi.
Vù vù vù vù vù!
Võ Phượng Ảnh chợt mở mắt ra, đôi mắt nàng đỏ máu. Mắt của Võ Phượng Ảnh không còn là mắt phượng đẹp vô song mà là mắt đỏ ngầu khủng bố không gì sánh bằng. Khi mắt đỏ mở ra, người nhìn vào mắt Võ Phượng Ảnh cảm giác
hồn phi phách tán. Đôi mắt như nuốt hết hồn phách mọi người, khiến người rét run.
Lúc này Võ Phượng Ảnh vẫn là Võ Phượng Ảnh, dáng người không thay đổi,
không to ra hay nhỏ đi. Nhưng người nhìn Võ Phượng Ảnh đều phải ngước
đầu, cảm giác nàng rất cao lớn, khiến lòng bọn họ nảy ý vái lạy. Người
định lực mỏng bỗng chốc quỳ lạy trên mặt đất, quỳ rạp dưới đất như đang
lạy thần linh vô thượng của mình.
Vù vù vù vù vù!
Trong hắc ám bao phủ, sau lưng Võ Phượng Ảnh giương cánh hắc ám che
trời. Đôi cánh hắc ám giương ra che lấp ba ngàn thế giới, hình như tất
cả thế giới đều bao phủ trong hắc ám khủng bố.
Cảnh tượng trùng kích tâm linh đám người, khiến người trong lòng run rẩy.
Có giáo chủ chưởng môn thấy cảnh đó lẩm bẩm:
– Đây là vô thượng ma vương phụ thể sao?
Đế thuật của đế thống tiên môn toàn là ngay thẳng vô địch, lúc này Võ
Phượng Ảnh cho cảm giác như vô thượng ma vương xuất thế, không giống bí
thuật vô địch của Đại Đế Tiên Vương.
Trông thấy Võ Phượng Ảnh biến hóa, Tề Lâm Đế Nữ chơi thân với nàng bỗng
chốc biến sắc mặt. Tề Lâm Đế Nữ chưa từng nghe nói Long thành có bí
thuật như vậy, đây như là ác ma chi pháp.
– Cuồng Cổ Ma Hàng!
Thấy Võ Phượng Ảnh biến đổi, Lý Thất Dạ kinh ngạc nói:
– Mấy người Tàm Long Tiên Đế lợi hại thật, thôi diễn ra nó. Đây là cổ
thuật không thuộc về kỷ nguyên của chúng ta, nó là cương nhãn của hệ
thống công pháp một kỷ nguyên, thuật này vô giá, nàng luyện thành Cuồng
Cổ Ma Hàng thì thật lợi hại, hèn gì nàng có thể trở thành thành chủ Long thành.