Đế Bá

Trọng Khí Kỷ Nguyên (1)


trước sau

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Lý Thất Dạ chỉ một cái, từng đợt pháp tắc không gian như sợi xích trói chặt Võ Phượng Ảnh.

– Ngoan ngoãn trở về phòng đi.

Lý Thất Dạ xòe năm ngón tay mở ra không gian đuổi Võ Phượng Ảnh về Số Hiệu Vạn Cổ, nthố nàng trong phòng.

Nếu Lý Thất Dạ thật sự muốn giết Võ Phượng Ảnh thì nàng có một trăm cái mạng cũng không đủ cho hắn giết. Không phải Lý Thất Dạ tích tài, chỉ vì Võ Phượng Ảnh không có nhiều ác ý, nàng đơn giản là nha đầu tranh cường háo thắng, nếu không hắn đã giết nàng từ lâu.

Đuổi Võ Phượng Ảnh đi xong Lý Thất Dạ nhìn bạch cốt chi kiếm trong tay, buông tiếng thở dài cảm thán rằng:

– Vạn cổ chân cốt, tuy là thanh trọng khí nhưng chất chứa câu chuyện bi thương biết bao.

Lý Thất Dạ búng nhẹ, bạch cốt chi kiếm bay ra ngoài.

Bạch cốt chi kiếm bay lên trời, Lý Thất Dạ thu về ý niệm vô thượng.

Lách cách lách cách!

Bạch cốt chi kiếm rơi rụng, các khúc xương rời ra khỏi bạch cốt chi kiếm. Bầu trời đổ mưa xương trắng, các khúc xương rơi xuống đất bay về vị trí cũ.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn lại bạch cốt chi kiếm, hắn không định mang theo bạch cốt chi kiếm.

Vì đây không phải vạn cổ chân cốt thật sự mà chỉ là trọng khí tạm thời mô phỏng, mang nó rời khỏi đây không giúp ích gì nhiều cho Lý Thất Dạ.

Khi tất cả xương bạch cốt chi kiếm rơi ra, nguyên Hảo Vọng Giác trở về bình tĩnh, trên đời như chưa từng xuất hiện thanh kiếm này. Khí thế khủng bố không gì sánh bằng tan biến chẳng còn lại gì.

Trông thấy bạch cốt chi kiếm hoàn toàn tan rã, nhiều người thầm thở phào, vì bạch cốt chi kiếm siêu khủng bố.

Lý Thất Dạ nhìn bạch cốt chi kiếm tan rã, cười nói với Tề Lâm Đế Nữ:

– Đi thôi.

Lý Thất Dạ xoay người đi.

Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại, vội chạy theo.

Sau khi Lý Thất Dạ rời đi nhiều người mới lấy lại tinh thần, dù bọn họ biết hắn có được báu vật nhưng không ai dám làm gì hắn. Tiểu tử này quá tà môn, ai dám chống đối hắn là tự sát.

Lý Thất Dạ rời đi rồi một người rùng mình mở miệng hỏi:

– Thanh kiếm vừa rồi là binh khí gì?

Không ai trả lời được, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết đó là binh khí gì.

Có đại nhân vật lập tức lấy lại tinh thần:

– Có lẽ có thể nghiên cứu thử.

Bọn họ lao vào đống xương trắng, lật ra một số khúc xương từng lắp ráp thành bạch cốt chi kiếm, nghiên cứu cẩn thận. Bọn họ phát hiện những khúc xương trắng toàn là đồ vô dụng, không có bất cứ thần tính.

Điều này khiến người khó hiểu, các khúc xương vô dụng ráp thành bạch cốt chi kiếm lại có uy lực lớn như thế, chuyện thật khó tin.

Nhiều người không chết tâm thậm chí mang các khúc xương trắng về, bọn họ bắt chước Lý Thất Dạ ghép từng khúc xương thành thanh bạch cốt chi kiếm.

Nhưng đó chỉ là bạch cốt chi kiếm phế vật,không có thần tính, vô địch như Lý Thất Dạ lắp ráp.

Mọi người không hiểu, cùng là xương trắng, cùng là lắp ráp thanh bạch cốt chi kiếm nhưng tại sao Lý Thất Dạ làm ra bạch cốt chi kiếm tuyệt thế vô song được? Mọi người không biết vấn đề nằm ở đâu.

Đương nhiên vấn đề không nằm ở chỗ xương trắng hay bạch cốt chi kiếm mà do ý niệm vô thượng của Lý Thất Dạ. Hắn dùng một niệm tạo vật trong nhất niệm lục đạo của Niệm Thư mô phỏng ra thanh trọng khí.

Trên đời có ai từng thấy trọng khí như vậy? Dù bọn họ có thực lực mô phỏng nhưng không thể phỏng ra thanh trọng khí như vậy.

Trên đường về, Tề Lâm Đế Nữ luôn đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ không kiềm được khẽ hỏi:

– Công tử, cái gì là trọng khí kỷ nguyên?

Trong lòng Tề Lâm Đế Nữ lòng tràn ngập tò mò, bởi vì bạch cốt chi kiếm để lại ấn tượng quá sâu sắc.

Lý Thất Dạ liếc Tề Lâm Đế Nữ:

– Xem ra nàng rất cẩn thận, hiếu học là chuyện tốt.

Tề Lâm Đế Nữ nhoẻn miệng
cười như thiếu nữ thẹn thùng, cười khẽ mang chút làm nũng khiến người xem thoải mái.

Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, hắn nhìn phương xa:

– Trọng khí kỷ nguyên là một kiểu xưng hô, không có khái niệm cụ thể. Nếu bắt buộc nói thì trọng khí kỷ nguyên là binh khí vô song nhất, đỉnh cao nhất của một thanh binh khí như vậy được nhiều Đại Đế Tiên Vương gọi là trọng khí kỷ nguyên!

Tề Lâm Đế Nữ đã hiểu:

– Trọng khí kỷ nguyên, đó là hơn xa đạo binh Đại Đế Tiên Vương.

– Đâu chỉ là hơn xa đạo binh Đại Đế Tiên Vương.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Một kỷ nguyên, trọng khí như vậy chỉ có một, hai thanh. Tinh huyết Đại Đế Tiên Vương bình thường sao có thể so sánh với trọng khí đó được?

Tề Lâm Đế Nữ nghĩ đến đạo binh chân tiên sáo trang mạnh nhất đương thời, hỏi:

– So với chân tiên sáo trang thì sao?

– Cái này khó nói.

Lý Thất Dạ bật cười:

– Chân tiên sáo trang chỉ có năm bộ trên đời, hai bộ không rõ tung tích, chân tiên sáo trang tồn tại trên đời chỉ có ba bộ. Nhưng chân tiên sáo trang hiếm thấy, trọng khí càng hiếm hoi hơn, rất ít người từng thấy trọng khí. hai món này chưa từng va chạm, khó ra kết luận chúng nó bên nào mạnh, bên nào yếu hơn.

Tề Lâm Đế Nữ nghe xong giải thích thì gật gù. Trên đời này chỉ có năm bộ chân tiên sáo trang, trừ hai món chân tiên sáo trang của Lục Đạo Nhân Vương, Minh Nhân Tiên Đế không rõ tung tích ra, ba món khác nghe nói ở trong tay nhóm Thanh Mộc Thần Đế, Thế Đế.

Tề Lâm Đế Nữ tò mò hỏi:

– Vạn cổ chân cốt là trọng khí như thế nào?

Mới rồi Tề Lâm Đế Nữ chỉ nghe Lý Thất Dạ nhắc tới một lần cái tên vạn cổ chân cốt nên nàng rất tò mò về trọng khí vạn cổ chân cốt.

– Vạn cổ chân cốt không thuộc về kỷ nguyên này của chúng ta, nó là trọng khí từ kỷ nguyên vô cùng xa xôi.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Đây là một binh khí cực hung, trong kỷ nguyên đó, trong dòng sông thời gian dài dặc có người rút ra từng khối chân cốt của nhiều sinh linh qua từng thời đại trong kỷ nguyên của họ tế luyện thành hung khí. Có thể nói hung khí này luyện từ ức vạn chân cốt, đây là hung khí tế luyện từ chân cốt của sinh linh mạnh nhất, vô địch nhất suốt kỷ nguyên dài. Uy lực của nó cực kỳ khủng bố, một kiếm xuất thế là diệt thế!

Nghe thế Tề Lâm Đế Nữ rùng mình, nàng có thể tưởng tượng việc rút chân cốt của sinh linh vạn cổ luyện ra thanh binh khí là khủng bố biết bao, bên trong ẩn chứa bao nhiêu hung ác máu me, câu chuyện bi thương nhường nào.

Tề Lâm Đế Nữ khẽ hỏi:

– Kỷ nguyên chúng ta có luyện trọng khí không?

Lý Thất Dạ liếc Tề Lâm Đế Nữ:

– Cái này khó nói.

Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn phương xa, chậm rãi nói:

– Thật lâu trước kia Khải Chân Tiên Đế có chí chinh chiến tận cùng thế giới, vì vậy xưa thật xưa về trước nàng đã uẩn dưỡng một binh khí, quyết ý luyện nó thành binh khí mạnh nhất, vô địch nhất.

– Sau đó Khải Chân Tiên Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ sáu, ta nghĩ là vì binh khí trong tay nàng đã đại thành. Nó có phải là trọng khí hay không thì không rõ, ít nhất chưa thấy tận mắt hình dạng binh khí đại thành của Khải Chân Tiên Đế, không biết uy lực như thế nào.​

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện