Nói đến đây Lý Thất Dạ
buông tiếng thở dài, trước kia Khải Chân Tiên Đế phát động chinh chiến
chung cực lần thứ sáu không phải xúc động một lúc, thật lâu về trước
nàng đã có ý tưởng này, chẳng qua chưa đủ mạnh nên không khởi binh.
Sau đó Khải Chân Tiên Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ sáu, Lý Thất Dạ hiểu rằng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, binh khí cũng đại thành
nên nàng mới bước lên con đường này.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Tề Lâm Đế Nữ ngạc nhiên. Từ nhỏ Tề Lâm Đế Nữ đã
nghe kể về chinh chiến chung cực, nhưng lần đầu tiên nàng nghe bí ẩn
này.
Tề Lâm Đế Nữ thì thào:
– Trọng khí kỷ nguyên.
Trước kia Tề Lâm Đế Nữ chưa từng nghe nói về trọng khí kỷ nguyên, giờ
nàng mới hiểu trên đời trừ chân tiên sáo trang, phạt thiên chi binh,
thương thiên binh thư ra còn có tồn tại như trọng khí kỷ nguyên.
Nghĩ đến bạch cốt chi kiếm khủng bố, Tề Lâm Đế Nữ rợn tóc gáy. Tuy Tề
Lâm Đế Nữ chưa từng thấy chân tiên sáo trang nhưng bạch cốt chi kiếm mới rồi chỉ là vật mô phỏng đã có uy lực như thế, thử nghĩ trọng khí kỷ
nguyên thật sự thì khủng bố đến mức nào?
Vi vậy khoảnh khắc này Tề Lâm Đế Nữ thầm mong chờ nếu được thấy chân
tiên sáo trang cùng trọng khí kỷ nguyên quyết đấu xem như đời này không
mong mỏi gì hơn.
Tề Lâm Đế Nữ nói ra ý tưởng:
– Nếu chân tiên sáo trang đấu với trọng khí kỷ nguyên là điều khiến bao
người trông chờ biết bao, e rằng sẽ là trận chiến ghê gớm nhất vạn cổ
đến nay.
– Chân tiên sáo trang đấu với trọng khí kỷ nguyên?
Lý Thất Dạ xì cười:
– Việc này không đáng giá trông chờ, khát vọng làm chi.
Tề Lâm Đế Nữ kinh ngạc hỏi lại:
– Sao vậy?
– Nếu có ngày nào nàng biết trọng khí kỷ nguyên xuất thế mà người cầm nó không phải là ta.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, lạnh nhạt nói:
– Nếu nàng sáng suốt một chút thì cố gắng chạy nhanh đi, trốn càng xa
càng tốt. Trên đời nếu có nơi nào an toàn thì trốn vào chỗ đó, đừng bao
giờ mơ mọng nhìn một cái, tuyệt đối đừng nghĩ rằng được xem trận chiến
này thì cuộc đời không còn mong mỏi gì hơn. Có thời gian đó hãy cố gắng
tốn thật nhanh, thậm chí bỏ lại Tề Lâm Đế gia của nàng, mặc kệ nó.
Tề Lâm Đế Nữ càng ngạc nhiên hơn:
– Nhưng tại sao?
Tề Lâm Đế Nữ là người thừa kế của Tề Lâm Đế gia, trong bản năng của nàng cho rằng không nơi nào an toàn hơn Tề Lâm Đế gia. Bất cứ ai khi gặp
nguy hiểm thì ý nghĩ thứ nhất là nhớ nhà của mình, trong lòng bất cứ ai
chỉ có nhà mình là nơi an toàn nhát.
Lý Thất Dạ liếc Tề Lâm Đế Nữ, lạnh nhạt nói:
– Vì thật sự có ngày đó đến, Tề Lâm Đế gia các người cũng tiêu tùng.
– Không thể nào!
Tề Lâm Đế Nữ bật thốt:
– Cho dù đại địch trước mắt thì Tề Lâm Đế gia chúng ta không phải nói xong liền xong!
Không phải Tề Lâm Đế Nữ kiêu ngạo tự phụ, nàng nói câu đó có ba phần đạo lý. Tề Lâm Đế gia còn hai vị Tiên Vương sống trên đời, huống chi Tề Lâm Đế gia quen thân với nhiều đế thống tiên môn bách tộc. hai vị Tiên
Vương của Tề Lâm Đế gia từng quen biết sâu với nhiều Tiên Vương, Cửu
Giới Tiên Đế bách tộc.
Nếu nói có ngày Tề Lâm Đế gia tai vạ đến nơi thì hai vị Tiên Vương của
họ sẽ không ngồi xem. huống chi hai vị Tiên Vương được Tiên Vương, Cửu
Giới Tiên Đế bách tộc khác giúp đỡ.
Không phải điều đó có nghĩa là Tề Lâm Đế gia trường tồn không ngã, nhưng Tề Lâm Đế Nữ cho rằng dù là ai muốn diệt bọn họ cũng không dễ dàng.
Lý Thất Dạ liếc Tề Lâm Đế Nữ, hắn nhìn phương xa, chậm rãi nói:
– Tuy Tề Lâm Đế gia các người có hai vị Tiên Vương nưng nếu đến ngày đó
thì năm Tiên Vương cũn không che chở Tề Lâm Đế gia được. Đến
ngày đó e
rằng bản thân bọn họ cũng khó giữ.
Tim Tề Lâm Đế Nữ đập nhanh, vì trong câu nói đó chứa quá nhiều tin tức, rất nhiều huyền cơ.
– Ngày . . . Ngày đó sẽ đến sao?
Lòng Tề Lâm Đế Nữ lạnh lẽo khẽ hỏi:
– Nói . . . Nói . . . Nói vậy là thế giới chúng ta thật sự có trọng khí kỷ nguyên?
Lý Thất Dạ nhìn phía xa, đôi mắt sau thẳm nói:
– Trong kỷ nguyên chúng ta có ai tạo ra trọng khí kỷ nguyên không thì
chẳng biết, nhưng kỷ nguyên xa xôi dù đã lạc mất, thậm chí thành tro
nhưng trọng khí kỷ nguyên trong những kỷ nguyên biến mất vẫn còn tồn
tại.
Tề Lâm Đế Nữ không ngốc, nàng hiểu ngay:
– Thế giới chúng ta có người chiếm được trọng khí kỷ nguyên xa xôi kia!
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Đúng rồi, đó cũng không phải truyền thuyết hay thần thoại. Trong dòng
sông thời gian dài dặc có người che lấp dấu vết, mọi bí ẩn giấu trong
sương mù thời gian.
Tề Lâm Đế Nữ nhớ lại lời Lý Thất Dạ vừa nói, khẽ hỏi:
– Nếu trọng khí kỷ nguyên xuất hiện sẽ ra sao?
– Diệt thế.
Lý Thất Dạ liếc Tề Lâm Đế Nữ:
– Nếu ngày đó đến sẽ là tai nạn, tương lai một mảnh tĩnh mịch. Có lẽ đến ngày đó thì không có đế thống tiên môn, Cửu Giới hay Thập Tam Châu nữa, tất cả chỉ là giá y.
– Không thể nào!
Tề Lâm Đế Nữ buột miệng nói:
– Trên thế gian còn có Nhất Diệp Tiên Đế, Quy Phàm Cổ Thần, Huyền Đế,
Thế Đế, có rất nhiều Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế. Bọn họ ở Thập
Tam Châu thì tai nạn lớn mấy cũng không thành vấn đề.
– Đúng rồi, Nhất Diệp cũng tốt, Quy Phàm cũng thế, thậm chí là lão già Thiển, bọn họ đều cực kỳ mạnh.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nhưng nàng mãi mãi không biết đối diện tồn tại như thế nào, nó vượt
qua tưởng tượng của nó. Nếu ngày đó đến, một số người. Vì chuyện đều sẽ
thay đổi. Thế giới đổi thay, đại đạo cũng biến đổi.
Nghe Lý Thất Dạ nói làm lòng Tề Lâm Đế Nữ nặng trĩu, giờ nàng mới hiểu
câu: Vô tri là phúc. Trước kia Tề Lâm Đế Nữ chưa từng nghĩ đến chuyện
như vậy, bây giờ biết rồi, nàng cảm giác có bóng ma xoay quanh trong thế giới này thật lâu không tán.
– Chẳng lẽ công tử nhập thế vì việc này?
Tề Lâm Đế Nữ lấy lại tinh thần, mắt sáng rực hỏi:
– Công tử nhập thế vì phá cục diệt thế này sao?
Tề Lâm Đế Nữ nói làm Lý Thất Dạ buồn cười, hắn búng mũi ngọc của nàng, cười nói:
– Nàng nói buồn cười quá, làm ta không nhịn cười được.
Tề Lâm Đế Nữ kinh ngạc hỏi:
– Chẳng lẽ không phải sao?
Tề Lâm Đế Nữ còn tưởng mình doán đúng, tồn tại vô thượng như Lý Thất Dạ
không thể nào bỗng dưng nhập thế, rảnh rỗi đi trong phàm thế.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nha đầu, đã làm nàng thất vọng.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ta không vĩ đại như nàng nghĩ, ta không phải chúa cứu thế gì. Ta đi trên thế gian không vì phá cục diệt thế gì đó.
Tề Lâm Đế Nữ ngần ngừ hỏi:
– Vậy công tử nhập thế vì điều gì?
Vãn bối như nàng không nên hỏi vấn đề này, nhưng Tề Lâm Đế Nữ vẫn lấy hết can đảm hỏi.
Lý Thất Dạ nhìn khuôn mặt dpdẹ tuyệt trần của Tề Lâm Đế Nữ, nhìn đôi mắt ham học hỏi tràn ngập khát vọng với tương lai.
Lý Thất Dạ nhẹ giọng nói:
– Trên đời không có chúa cứu thế, ít ra ta không phải, ta chỉ là khách qua đường trong thế giới này.