Lý Thất Dạ dừng bước chân, hờ hững liếc Ngự Long Đồng Tử:
– Có gì nói mau, đừng dài dòng.
Ngự Long Đồng Tử xoa tay cười nịnh:
– Lý đạo huynh có đọc báu vật tuyệt thế này là vô song trên đời, khiến người hâm mộ, việc vui nhất trần đời.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
– Ngươi có tin là ta ném ngươi xuống Số Hiệu Vạn Cổ cho rùa ăn không?
Ngự Long Đồng Tử rối rít xua tay:
– Không, không, không!
Ngự Long Đồng Tử căng thẳng nói:
– Lý đạo huynh, xin đừng hiểu lầm, tiểu đệ không có ý gì khác. Tiểu đệ chỉ muốn làm cuộc mua bán với Lý đạo huynh.
Ngự Long Đồng Tử cười nói:
– Tiểu đệ cũng xem như một nửa người làm ăn, thường làm một số giao dịch mua bán nhưng toàn là hàng đẳng cấp cao. Lý đạo huynh cũng hiểu tiểu đệ sẽ không giao dịch hàng bình thường, tiểu đệ có vài hộ khách đều là
nhân vật lợi hại đương thời.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.
Ngự Long Đồng Tử không Phật lòng trước thái độ hờ hững của Lý Thất Dạ, gã cực kỳ nhiệt tình xoa tay cười tươi nói:
– Lý đạo huynh mới có được báu vật là thứ tốt, là hàng thượng thượng
phẩm. Tiểu đệ có hộ khách muốn tìm một món báu vật cổ xưa như vậy, không biết Lý đạo huynh có hứng thú bán lại không?.
Lý Thất Dạ từ chối thẳng:
– Không hứng thú.
– Khoan khoan khoan!
Bị Lý Thất Dạ từ chối Ngự Long Đồng Tử lập tức nói:
– Lý đạo huynh đừng vội từ chối tiểu đệ liền, Lý đạo huynh hãy suy nghĩ
kỹ càng. Miễn Lý đạo huynh đồng ý bán lại thì chúng ta có thể bàn giá
cả. Lý đạo huynh cứ nói giá đi, Lý đạo huynh muốn báu vật đổi báu vật
hay hỗn độn thạch, hoặc đổi công pháp tuyệt thế đều được. hộ khách của
chúng ta có Đại Đế Tiên Vương, bọn họ mà chi trả thì chắc chắn bất phàm.
– Không hứng thú.
Lý Thất Dạ lười dây dưa với Ngự Long Đồng Tử, hắn phất tay nói:
– Nếu không có chuyện gì thì ngươi đi đi.
– Lý đạo huynh cần gì nóng nảy vậy, Lý đạo huynh hãy suy xét kỹ.
Ngự Long Đồng Tử vẫn cười tươi nói:
– Hơn nữa thứ đó ở trong tay Lý đạo huynh chưa chắc thích hợp, dù sao
nhiều người biết Lý đạo huynh có món báu vật cổ xưa, e rằng sẽ có nhiều
người tìm tới cửa. Nếu Lý đạo huynh bán lại báu vật này sẽ bớt rất nhiều buồn phiền.
Lý Thất Dạ là ai? Lời Ngự Long Đồng Tử nói làm sao hắn không nghe hiểu ẩn ý?
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Ngự Long Đồng Tử:
– Ngươi đang uy hiếp ta?
– Không, không dám.
Ngự Long Đồng Tử cười xòa:
– Lý đạo huynh nghĩ nhiều rồi. Tuy tại hạ không phải thương nhân trăm
phần trăm nhưng có câu tục ngữ: Mua bán không thành nhưng nhân nghĩa
còn. Tại hạ xem như một nửa thương nhân, cho dù Lý đạo huynh không vui
lòng bán lại thì tại hạ cũng sẽ không có ý quấy rối Lý đạo huynh.
Nói đến đây Ngự Long Đồng Tử tạm dừng, gã đổi giọng:
– Tuy tại hạ sẽ không có ý đồ gì xấu với Lý đạo huynh nhưng người khác
thi chưa chắc. Tại hạ biết một số hộ khách rất có hứng thú với báu vật
cổ xưa trong tay Lý đạo huynh, nếu bọn họ thật sự muốn báu vật nào thì
không có gì ngăn cản được họ.
Lý Thất Dạ nhếch môi:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Nếu bọn họ muốn thì cứ việc lại đây, con người ta thích náo nhiệt nhất.
Lý Thất Dạ mới thốt lời xong Ngự Long Đồng Tử nhảy cẫng lên, làm bộ dáng hoảng hồn:
– Suỵt suỵt suỵt!
Ngự Long Đồng Tử suỵt Lý Thất Dạ:
– Lý đạo huynh, nhỏ giọng chút, nhỏ tiếng lại để phòng ngừa vách có tai. Một số hộ khách của ta là người có tài thông thiên, mới bước vào ngưỡng cửa Thượng Thần, có rất nhiều Đại Đế Tiên Vương.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm hỏi lại:
– Vậy sao?
– Đúng vậy!
Ngự Long Đồng Tử nhỏ giọng nói:
– Lý đạo
huynh có được báu vật này đã gây động tĩnh lớn, khiến một số
Thượng Thần, Đại Đế chú ý. Nếu là Đại Đế Tiên Vương, Thượng Thần bình
thường dựa vào ba phần mặt mũi nhỏ của sư tôn thì tại hạ còn nói tốt vài câu cho Lý đạo huynh được.
– Nhưng một số Đại Đế Tiên Vương thật sự ưa báu vật của Lý đạo huynh, dù là tiểu đệ cũng sẽ bất lực. Trên đời này không ai chọc vào những Đại Đế Tiên Vương đó được, bọn họ thuộc về thành chủ.
Ngự Long Đồng Tử tạm dừng, bí hiểm nghiêm túc hỏi:
– Lý đạo huynh có từng nghe nói về Thiên Quyền không?
Lý Thất Dạ cười hờ hững:
– À, Thiên Quyền, có nghe nói, Đại Đế Tiên Vương tổ thành đoàn thể.
Ngự Long Đồng Tử nhỏ giọng nói:
– Thiên Quyền. Thế giới này không ai trêu vào nổi. Nếu bọn họ nhìn trúng một món báu vật, mặc kệ là ai đều phải ngoan ngoãn dâng lên. Không sợ
nói cho Lý huynh biết, tại hạ nhận được tin tức tuyệt mật là thậm chí có người trong Thanh Mộc Minh đến. Nghe nói có Đại Đế Tiên Vương trong
Thanh Mộc Minh muốn được đến báu vật này.
Lý Thất Dạ cười tươi:
– Thanh Mộc Minh?
– Đúng rồi, là Thanh Mộc Minh, cũng được người gọi là đoàn độ truyền kỳ Thần Minh, vô song cõi đời, vô địch vạn cổ.
Ngự Long Đồng Tử nhỏ giọng nói:
– Nếu như Thanh Mộc Minh ra tay chắc chắn kinh thiên địa, khiếp quỷ
thần. Đừng nói con kiến như chúng ta, Đại Đế Tiên Vương cũng sẽ run rẩy.
Thanh Mộc Minh, nghe đồn là đoàn đội bí ẩn do Thanh Mộc Thần Đế thành
lập, một số người gọi là Thần Minh. Không có ghi chép gì về Thanh Mộc
Minh, thậm chí không biết có Đại Đế Tiên Vương nào tham gia, Thanh Mộc
Minh có thật sự tồn tại hay không là một điều bí ẩn.
Nhắc đến ‘Thanh Mộc Minh’ khiến Lý Thất Dạ cười rất vui:
– Xem ra ngươi biết cũng nhiều.
– Không dám, không dám, chẳng qua là sư tôn, sư thúc của tại hạ quen nhiều trong huyết mạch.
Ngự Long Đồng Tử cười tủm tỉm nói:
– Các sư tôn, sư thúc Ngự Long Kỵ qua lại với hào kiệt thiên hạ, quen
thân với nhiều Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế nên tại hạ nhờ ơn sư
tôn mà tin tức cũng đặc biệt nhanh nhạy.
Nhắc tới sư tôn khiến Ngự Long Đồng Tử lộ ra đắc ý.
Không trách Ngự Long Đồng Tử, Ngự Long Thượng Thần sư phụ của gã là
Thượng Thần có mười một dồ đằng. Ngự Long Thượng Thần thành lập Ngự Long Kỵ khiến những người Thanh Châu nhắc tới là biến sắc mặt.
Ngự Long Kỵ do Ngự Long Thượng Thần sáng tạo, nguyên đội chỉ có chín
thành viên nhưng toàn là Thượng Thần, đây là điểm khủng bố của Ngự Long
Kỵ.
Ngự Long Kỵ còn đặc điểm khủng khiếp hơn đó là nó thật ra là một đội ăn cướp, cũng có thể gọi là độ Thượng Thần ăn cướp.
Bản thân Ngự Long Thượng Thần xuất thân là ăn cướp, từng làm nhiều
chuyện vào nhà cướp của. Ngự Long Thượng Thần sáng lập đoàn Ngự Long do
chín vị Thượng Thần xuất thân lùm cỏ tổ thành. Chín Thượng Thần làm
nhiều việc xấu, nơi bọn họ đi qua không mọc một cọng cỏ, đồ môn diệt
phái, vào nhà cướp của, chuyện gì cũng làm rồi.
Nhiều người lén gọi sau lưng ‘Cường Đạo kỵ’ thay cho Ngự Long Kỵ.
Ngự Long Kỵ cực kỳ cường đại, tuy nó làm nhiều chuyện vào nhà cướp của,
đồ môn diệt phái nhưng nhiều truyền thừa môn phái Thanh Châu không làm
gì bọn họ được, thậm chí hết sức kiêng kỵ.
Đây là lý do tại sao Ngự Long Đồng Tử dám la hét trước mặt Phong Dịch, vì núi dựa sau lưng gã cũng siêu mạnh.